Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4330: Không có hai thằng ngu kia cho phép thì không vào được

Hạ Thiên quả thật đã bị bao vây.
Năm người mặc áo đen đeo mặt nạ màu trắng bao vây hắn lại.
Mắt những người này lộ hung quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ép hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi từ nơi nào đến?”
Hạ Thiên liếc nhìn cách ăn mặc của những người kia, có chút khó chịu nói: “Ta cũng muốn hỏi các ngươi một vấn đề, tên ngốc nào đã cho các ngươi mặt nạ này? Hắn đang ở đâu?”
Bởi vì mặt nạ màu trắng mà bọn họ mang giống y hệt Bạch Vô Thường đã gạt hắn lần trước.
Tuy nhiên, đám người này hiển nhiên không quỷ dị, phiêu hốt giống như Bạch Vô Thường, nhìn kỹ lại càng giống tạp ngư hơn, đoán chừng cũng không có bản lãnh gì lớn: “Chúng ta là Vô Thường Vệ của Tiên Luật Ti.” Người dẫn đầu nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Nơi này là tàn khư Chân Tiên, là bí cảnh chí cao của liên minh tu tiên, không có Đại chí tôn hoặc Chưởng ti của chúng ta cho phép, ai cũng không được phép vào.”
Đám Vô Thường Vệ khác cũng quát hỏi: “Mau nói, ngươi tiến vào như thế nào?”
Hạ Thiên nhếch miệng đáp: “Các ngươi đã nói rồi đấy, không có hai thằng ngu kia cho phép thì không vào được, thế thì còn hỏi cái gì?”
“Không thể nào?” Đầu lĩnh Vô Thường Vệ lập tức lớn tiếng gào to: “Nhiệm vụ lần này là do Đại chí tôn bí mật để Vô Thường Vệ chúng ta toàn quyền phụ trách. Người có thể ra vào tàn khư, chúng ta đã sớm có điều tra từng người một. Duy chỉ có ngươi là nằm ngoài danh sách. Nếu ngươi còn không khai thật, ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Hạ Thiên có vẻ không kiên nhẫn cho lắm: “Vậy thì đừng khách sáo. Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
“Các ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?” Gã thủ lĩnh cũng không chuyên quyền độc đoán, mà quay sang hỏi mấy Vô Thường Vệ khác.
“Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, làm xáo trộn kế hoạch của Đại chí tôn, người này nhất định phải diệt trừ.”
“Nhưng lai lịch của hắn vẫn còn chưa xác định, vẫn nên khống chế lại, chờ sau đó giao cho Đại chí tôn xử lý.”
“Chúng ta không có dư thừa nhân thủ coi chừng hắn đâu.”
“Thời gian cũng không còn nhiều, giết.”
Thủ lĩnh Vô Thường Vệ nghe được ý kiến của những người kia, lập tức có quyết đoán. Nhân thủ của bọn họ có hạn, để tránh mọi chuyện diễn biến phức tạp, giết người trước mắt là thỏa đáng nhất.
Thế là, hắn ra lệnh: “Vậy thì giết… A!”
Chỉ là hắn còn chưa dứt lời, gương mặt đã chịu một quyền của Hạ Thiên, trong nháy mắt miệng mũi nát bấy, phun máu không thôi.
“Với chút thực lực đó của ngươi, ngươi còn muốn giết ta.”
Hạ Thiên nói: “Chi bằng ngươi tìm chút thời gian ngẫm lại làm cách nào để tự sát đi. Bởi vì tiếp theo các ngươi sẽ chết rất thảm.”
“Bày trận.”
Đám thủ lĩnh kia rất nhanh cầm máu, sau đó sờ vào eo một cái, đồng thời quát lớn với những người kia: “Dùng Tu Hồn Tỏa trói hắn lại, sau đó dùng Phệ Hồn Trùng đối phó hắn.”
Ba người khác lập tức lấy ra mấy sợi xây xích màu bạc từ trong túi trữ vật bên hông ném tới Hạ Thiên, quấn thành nhiều vòng, rất nhanh đã quấn Hạ Thiên thành một cái bánh chưng.
Thủ lĩnh Vô Thường Vệ đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, vì sao tiểu tử này lại không phản kháng?
Tuy nhiên, trước mắt cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này. Dưới đáy đại đỉnh chẳng mấy chốc sẽ phát động, không thể trì hoãn.
“Thả trùng.” Gã thủ lĩnh lập tức ra lệnh.
Ba người kia tháo một chiếc túi từ bên hông xuống, niệm chú một tiếng rồi thả ra mấy ngàn con Phệ Hồn Trùng, quấn quanh Hạ Thiên bên trong.
Gã thủ lĩnh nhìn thêm vài giây, phát hiện Hạ Thiên không có giãy dụa, không khỏi nghi hoặc càng nhiều, nhưng nghĩ đến không ai có thể sống sót khi bị Phệ Hồn Trùng cắn xé, trong lòng thoáng bình tĩnh một chút.
“Đi.”
Đợi thêm một lát, mắt thấy tiểu tử kia đã bị cắn thành một cái xác khô, hắn tiện tay vung lên một ngọn lửa, đốt sạch thi thể thành tro bụi, sau đó cùng với thuộc hạ của mình rời đi.

Một bên khác, bên trong đại điện.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Dạ Mộng Bạch hiện lên lãnh ý, hiển nhiên kiên nhẫn đã hết sạch: “Ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy thì có thể ép được ta. Nếu ép ta quá, cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi.”
“Chờ lấy được vật bên trong, ta tự nhiên sẽ thả các ngươi.” Kim Mộc Phong thản nhiên nói: “Về phần cái khác, ngươi cũng không nên hỏi nhiều, ta không trả lời ngươi đâu.”
Dạ Mộng Bạch cười lạnh: “Ngươi cứ như vậy mà tin tưởng Hạ Vô Kỵ sao? Không sợ sau khi hắn lấy được đồ sẽ chiếm làm của riêng à?”
Kim Mộc Phong xác thực có sự lo lắng này, nhưng hắn cũng biết Dạ Mộng Bạch đang chơi trò ly gián: “Ngươi kiếm chuyện cũng vô dụng thôi. Đồ trong đỉnh cũng không phải một người có thể tiêu hóa được.”
“Thứ mà các ngươi muốn chính là đồ trong đỉnh, vậy thì các ngươi đi lấy đi, có liên quan gì đến chúng ta chứ.”
Dạ Mộng Bạch có chút không hiểu: “Ta và Yên Nhiên chẳng biết trong đỉnh là thứ gì, cũng không có hứng thú vẽ vời cho thêm chuyện.”
“Bởi vì các ngươi chính là công cụ để kiểm nghiệm xem phải chăng vật kia còn hữu hiệu hay không.”
Lúc này, bốn bóng người lướt vào, chậm rãi dừng trước mặt ba người Dạ Mộng Bạch.
“Tại sao bây giờ các ngươi mới đến?” Kim Mộc Phong nhìn những người kia, không những không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn oán trách: “Các ngươi xử lý Hạ Thiên xong rồi sao?”
Thủ lĩnh Vô Thường Vệ thản nhiên nói: “Đã bị đốt thành tro bụi rồi.”
“Vậy thì tốt.” Kim Mộc Phong gật đầu.
“Ngươi đúng là vô sỉ.” Khúc Yên Nhiên có chút nghe không nổi nữa: “Hạ Thiên nói thế nào cũng cứu ngươi một mạng, ngươi lại đối với hắn như thế.”
Kim Mộc Phong hừ lạnh, khinh thường nói: “Hừ, ta vố cố ý để Phệ Hồn Trùng cắn, ai bảo hắn cứu chứ?”
“Đúng là thứ lang tâm cẩu phế.” Khúc Yên Nhiên mắng to.
“Câm miệng.” Kim Mộc Phong hung hăng trừng mắt nhìn Khúc Yên Nhiên: “Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không, ta rạch nát mặt của ngươi.”
Khúc Yên Nhiên lập tức yên tĩnh như gà.
Vù.
Lúc này, trong đỉnh vang lên một tiếng vang kỳ quái, ánh sáng màu xanh bùng lên, biến thành một vệt sáng, sau đó xông lên tầng cao nhất của động phủ, trực trùng vân tiêu.
“Miệng đỉnh đã mở, xem ra Hạ Vô Kỵ đã thành công, chúng ta cũng muốn qua đó.”
Thủ lĩnh Vô Thường Vệ nhìn thấy luồng ánh sáng này, trong lòng run lên, liền quay sang nói với hai thuộc hạ của mình: “Thường Khốc, Thường Tiếu, các ngươi thay Kim Mộc Phong khống chế hai người này.”
“Không cần, để ta canh chừng hai người này là được rồi.” Kim Mộc Phong trực tiếp từ chối.
Gã thủ lĩnh cười nhạo: “Hai người các ngươi thấy thế nào?”
Lại nhìn Dạ Mộng Bạch một chút: “Huống chi, thực lực tiểu tử này không thể coi thường. Ngay cả Đại chí tôn cũng đã từng tán thưởng hắn có chi tư của Chí tôn, dựa vào ngươi có thể ngăn được hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận