Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2121. Một quyền đánh mở ra

“Nếu không thì như vậy đi!” Mạnh Lương Ngọc không phải là người dễ dàng từ bỏ, nghĩ tới nghĩ lui ra một ý: “Mặc kệ Cường khuân vác đã chết hay không, đầu tiên mang hắn vào đó. Chúng ta lại diễn luyện trận pháp thêm một lần, sau đó xuống phía dưới thử một lần, thành công hay không là ở chỗ này. Nếu thành công tất cả đều vui vẻ. Nếu không thành công, vậy thì tản ra từng người không liên quan gì với nhau.”
Nói xong, Mạnh Lương Ngọc lấy ra một cây bút kỳ quái tô tô vẽ vẽ trên bậc thang bạch ngọc, một bên giải thích những vật kia với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, ví dụ như kết cấu trận pháp, bộ pháp nhanh chậm, bí quyết vận khí các loại.
Ninh Nhụy Nhụy nghe rất nghiêm túc, âm thầm nhớ kỹ những thứ này, dự định trở về tìm Y Tiểu Âm nghiên cứu thật kỹ.
“Lãng phí thời gian như vậy làm gì?” Hạ Thiên có chút không rõ những người này ở đây giày vò cái gì: “Cho dù nó là trận pháp gì, trực tiếp một quyền đánh mở không được sao, làm nhiều vật lòe loẹt như vậy có ích lợi gì?”
Nói xong, ngoại trừ Ninh Nhụy Nhụy, mấy người khác đều lộ ra vẻ yên tĩnh.
“Hạ tiên sinh nói đùa.” Mạnh Lương Ngọc khá là lúng túng: “Trận pháp kia, ít nhất có hơn ngàn năm lịch sử, kết cấu vô cùng phức tạp, hơn nữa uy lực kinh người, cưỡng ép đột phá, chỉ sợ sẽ bị lực lượng bắn ngược lại trực tiếp đánh chết. Gần trăm năm qua, ngoại trừ ánh sáng màu vàng từ lòng đất, còn có một vị tiền bối tu tiên mặc áo bào đen, trên cơ bản không có người có thể xông qua.”
“Người mặc áo bào màu đen chính là bại tướng dưới tay ta, hắn có thể qua, vậy ta chắc chắn không có vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng đánh ngáp, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, cô muốn hỏi bọn hắn cái gì, vẫn nên hỏi nhanh đi, hỏi xong chúng ta sẽ trực tiếp đi xuống đi, ở đây quá chán, phía dưới còn có mấy đám ngu ngốc đang chờ ta tới đánh đó.”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài một hơi, lấy tính tình của nàng, thích nhất tiếp nhận đủ loại khiêu chiến, không phải kết quả khiêu chiến làm cho nàng có nhiều vui vẻ, mà là nàng hưởng thụ sự chinh phục những thứ không biết, đột phá cực hạn bản thân. Nhưng, từ sau khi biết Hạ Thiên, khiêu chiến mà nàng từng trải qua trước đó có vẻ hơi ngây thơ. Đợi đến khi thể chất của nàng nhận được cải thiện, thậm chí sau khi trở thành người tu tiên, niềm vui khi có khiêu chiến lại càng ít dần, bởi vì đồ đạc có thể làm khó dễ của nàng thật sự không nhiều lắm.
Lần này tới đáy biển thám hiểm, nàng đã sớm biết là cạm bẫy người khác bày ra, nhưng vẫn khăng khăng muốn tới, chính là muốn tìm loại khiêu chiến không biết kia, đột phá khoái cảm cực hạn. Đáng tiếc, tên lưu manh đáng chết Hạ Thiên cũng đi theo, sau đó dọc đường đi phá vỡ gần hết, trên cơ bản không có cái gì có tính khiêu chiến.
Nhưng, Ninh Nhụy Nhụy chưa bao giờ là người ích kỷ, nàng đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ, đi dọc theo con đường này thật sự là cực kỳ nhàm chán, giống như là một người chơi có max cấp cầm tuyệt thế thần binh sau đó chỉ có thể tại hoạt động ở thôn Tân Thủ.
“Ngươi muốn làm gì, thì làm như thế đi.” Ninh Nhụy Nhụy lười xoắn xuýt những việc nhỏ không đáng kể kia, hay trực tiếp đi đến tầng kế tiếp xem một chút, nói không chừng sẽ có khiêu chiến chân chính đang chờ nàng: “Ở đây thật sự có chút nhàm chán.”
“Vậy thì đi thôi.” Hạ Thiên sướng đến phát rồ, cuối cùng thì Tiểu muội chân dài đã nghĩ thông suốt, không cần phải giày vò với những đứa đần khốn khổ đó nữa.
“Mạnh tiên sinh, còn ba vị khác, nếu như các ngươi muốn xuống, vậy hãy theo lên đây đi.” Ninh Nhụy Nhụy đứng dậy, nói với đám người Mạnh Lương Ngọc: “Bỏ lỡ thời cơ này, có thể các ngươi thật sự sẽ bị vây chết ở nơi đây.”
Nói xong, Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp nhảy xuống từ nhỏ quảng trường, hướng xuống mặt màn hình to lớn kia.
“Hai đứa bệnh tâm thần.” Nam sinh im lặng một lúc lâu, nửa ngày chỉ có thể mắng một câu như vậy.
Nữ sinh cũng mắng: “Đồ điên tự tìm đường chết.”
Mạnh Lương Ngọc đi theo phía trước hai bước, định đưa tay giữ chặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, đáng tiếc đã trễ rồi, dậm chân kêu lên: “Trời ơi, là ta hại hai vị, sao các ngươi lại gấp gáp như vậy chứ, phải làm sao mới ổn đây!”
Đứa trẻ bán báo ở góc tường kia bỗng nhiên mở mắt, hai ba bước chạy xuống tới quảng trường, nhảy người lên, cũng nhảy xuống theo.
“Ôi! Đừng nhảy mà.” Mạnh Lương Ngọc sợ hết hồn, vừa rồi thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy nhảy xuống, hắn không thể ngăn cản, đã hối hận không kịp, bây giờ như thế nào cũng không thể để cho đứa trẻ bán báo cũng tự sát.
Đáng tiếc, Mạnh Lương Ngọc chưa kịp nắm lấy đứa trẻ bán báo, ngược lại còn bị liên luỵ, té luôn xuống.
“Không xong!” Mạnh Lương Ngọc thầm kêu một tiếng, cả kinh xuất mồ hôi lạnh cả người, liều mạng muốn tóm lấy đồ ở dọc quảng trường, nhưng đều vô ích.
Ầm!
Chỉ sau chốc lát, dưới thân vang lên một tiếng nổ ầm ầm, tựa như là hai tòa núi đụng vào nhau, sau đó một làn sóng xung kích cuộn tất cả lên.
“Lần này hoàn toàn xong!”
Mạnh Lương Ngọc cho là lại có ánh sáng màu vàng bay vụt lên từ lòng đất, cảm thấy chính mình có thể theo gót ký giả Lưu và ông chủ Trịnh. Chỉ là đợi một lúc lâu, chỉ thấy một trận gió thổi lên, làm loạn quần áo của hắn mà không có chấn động quá lớn.
“Đây là...”
Mạnh Lương Ngọc xoay người, cúi đầu xem xét, bỗng nhiên phát hiện, kết giới vô cùng vững chắc dưới kia, đã bị phá vỡ một cái động lớn: “Vậy mà hắn thật sự dùng một quyền đánh mở ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận