Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3205: Một người thú vị

“Nào nào nào, có gan thì đến giết ta đi.” Nữ nhân môi đỏ ngược lại không sợ hãi: “Ta là khách quý do bá tước Cuồng Hoan mời đến. Nếu ta chết ở đây, đến lúc đó hắn ta tìm các ngươi đòi người, hy vọng các ngươi có thể chịu nổi.”
Nghe xong, Ngô Chính Nghiệp bỗng nhiên tỉnh lại.
Biểu hiện của Hứa Kiều Na trong nháy mắt cũng trở nên khó coi, hiển nhiên nàng cũng biết sự lợi hại của Bá tước Cuồng Hoan.
“Ha ha, ta còn tưởng rằng các ngươi mạnh lắm chứ?” Nữ nhân môi đỏ cảm nhận được bầu không khí thay đổi, không khỏi mạnh miệng lại: “Các ngươi mau thả ta ra, nếu không, các ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
“Ta không ăn quả.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nếu ngươi đã muốn vội chết đến như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Hứa Kiều Na không nhịn được nhắc nhở: “Hạ Thiên, ta thấy cẩn thận vẫn thỏa đáng hơn. Bá tước Cuồng Hoan không phải người bình thường. Nếu nàng ta thật sự có giao tình với ông ta, điều này quả thật có chút khó xử.”
Lời còn chưa nói hết, giữa ngón tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngân châm đâm thẳng vào mi tâm nữ nhân môi đỏ.
“Nếu ngươi cảm thấy tên Bá tước Cuồng Hoan nào đó có thể cứu ngươi, vậy ta cho ngươi cơ hội.” Ngân châm Hạ Thiên vừa chạm đến đã lập tức thu lại. Hắn cười nói: “Ngươi còn sống một ngày rưỡi nữa. Bây giờ ngươi đi tìm tên Bá tước Cuồng Hoan đó đi.”
Nữ nhân môi đỏ nghi hoặc hỏi: “Ngươi khẳng định thả ta đi?”
“Nếu ngươi không đi, vậy ngươi chỉ còn sống được một phút.” Hạ Thiên dửng dưng nói.
“Thôi đi, bổn cô nương không tin…A!” Nữ nhân môi đỏ đang định phản bác hai câu, đột nhiên cảm thấy tim mình căng lên, thất khiếu bắt đầu chảy máu, nàng ta hoảng hốt, vội nói với Hứa Kiều Na: “Thả ta ra.”
Hứa Kiều Na đưa mắt nhìn Hạ Thiên, trưng cầu ý kiến của hắn.
“Thả nàng ta ra.” Hạ Thiên tùy ý nói.
“Được.” Mặc dù Hứa Kiều Na có chút không vui nhưng vẫn làm theo.
Nữ nhân môi đỏ đưa tay lên lau vết máu trên mặt, muốn nó ngừng lại, kết quả nó lại càng chảy nhiều hơn, nhưng chỉ cần nàng khẽ động, máu sẽ không chảy nhanh như vậy nữa.
Lần này, nàng không thể không tin tưởng Hạ Thiên.
“Được, tiểu tử, ngươi thả ta ra, đây chính là quyết định sai lầm của ngươi.” Nữ nhân môi đỏ chạy đến ven boong thuyền, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Chưa đến một ngày, ta sẽ lập tức quay về, ngươi rửa sạch cổ chờ đó cho ta.”
Nói xong, nàng ta liền nhảy vào trong biển.
Lần này, nàng ta không còn ngã xuống boong thuyền nữa. Trong nước, nàng ta đích thật càng thêm tự tại, chẳng khác nào người cá, rất nhanh đã biến mất không thấy.
“Nàng ta đi thật rồi.” Hứa Kiều Na đứng bên cạnh boong thuyền quan sát một hồi, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi thật sự không nên thả nàng ta đi. Rất nhiều tội phạm cùng hung cực ác và biến thái sinh sống ở đây. Bọn họ hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Cho dù không giết cũng phải khống chế lại. Thả nàng ta đi, thật sự không được khôn ngoan cho lắm.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc à?”
“A, không phải.” Hứa Kiều Na liên tục khoát tay: “Ta chỉ muốn đề nghị mà thôi.”
“Bây giờ đám người này nên xử lý như thế nào?” Ngô Chính Nghiệp chỉ vào thi thể đám hải tặc, nơm nớp lo sợ hỏi.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Đương nhiên là ném xuống biển rồi, chẳng lẽ ngươi muốn giữ lại làm kỷ niệm?”
“A, vâng.” Ngô Chính Nghiệp rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội gọi nhân viên công tác trên thuyền ném những thi thể này xuống biển, sau đó dọn dẹp sạch sẽ boong thuyền.
Hứa Kiều Na cũng không nhàn rỗi. Nàng kiểm tra thân phận của đám hải tặc, quả nhiên đều không ngoại lệ, đều là tội phạm truy nã thế giới đang lẩn trốn nhiều năm. Tên nào cũng là ác ma nợ máu từng đống, chết một trăm lần cũng còn nhẹ.
“Tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Sau khi Hứa Kiều Na xác định thân phận đám hải tặc xong, thông qua tín hiệu vệ tinh truyền tin tức về cho tổ chức, nàng liền hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy hơi nhàm chán, ngáp một cái rồi hỏi lại: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Chính là… nữ nhân kia có thể dẫn Bá tước Cuồng Hoan đến đây.” Hứa Kiều Na do dự nói.
“Vậy thì dọn sạch cùng lúc chứ sao?” Hạ Thiên chẳng để trong lòng: “Ta chẳng quan tâm hắn ta là Bá tước Cuồng Hoan hay là Bá tước đầu chó.”
Hứa Kiều Na không còn gì để nói: “Rốt cuộc ngươi có biết Bá tước Cuồng Hoan là hạng người gì không?”
“Không cần biết, cũng chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên đáp lại một câu, sau đó ngủ tiếp.
Hứa Kiều Na thở dài, đành phải truyền tin tức về cho tổ chức, hy vọng bọn họ có thể phái người đến trợ giúp.
….
Mấy tiếng sau.
Đảo Cuồng Hoan, Tung Nhạc thành bảo.
Một nam nhân tư thái cao nhã mặc một bộ quần áo lộng lẫy có chút thương hại nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt hắn ta.
“Ngươi nói ngươi sắp chết?” Nam nhân ăn mặc lộng lẫy lạnh nhạt hỏi.
Nữ nhân đang quỳ khóc lóc kể lể: “Vâng, ta vì Bá tước đại nhân vất vả bên ngoài, nhưng có người không phối hợp, còn hạ độc thủ với ta. Hắn nói, cho dù Bá tước đại nhân đứng trước mặt hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Khoác lác thì ai cũng có thể nói được mà.” Nam nhân ăn mặc lộng lẫy khẽ cười: “Nếu là người không có thực lực, tất cả chỉ là nói suông mà thôi.”
“Bá tước đại nhân, ngài mau cứu ta trước.” Nữ nhân đang quỳ cảm giác máu của mình sắp chảy hết: “Ta cảm giác mình sắp chết rồi.”
“Ngươi uống ly rượu này đi.” Nam nhân ăn mặc lộng lẫy rót cho đối phương non nửa ly rượu đỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa tới.
Nữ nhân tiếp nhận ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Quả nhiên tốt hơn nhiều. Trong lúc nàng ta đang dự định cảm ơn, bỗng nhiên hai mắt mở to, biểu hiện cực kỳ hoảng sợ.
Sau đó ngã ầm xuống đất không còn thở nữa.
“Ta cứu không được ngươi.” Nam nhân ăn mặc lộng lẫy thản nhiên nói: “Nhưng ta có thể giúp ngươi chết một cách thoải mái hơn, đồng thời cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta trêu chọc một người thú vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận