Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2478: Hối hận cũng vô dụng

Ứng Hiểu Nguyệt nhìn Y Tiểu Âm rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta biết ngươi chắc chắn còn đang có ảo tưởng về hắn, về điểm này, ta chỉ có thể nói lần này hắn chết chắc thật rồi." Không chờ Y Tiểu Âm đặt câu hỏi, liền nói tiếp: "Chỗ thần kỳ của Hạ Thiên, chỉ đơn giản là thể chất cổ quái của hắn, còn có châm pháp như thần, nhưng bàn về tu vi, hắn cũng chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi.”
“Nhưng hai tuấn kiệt trẻ tuổi mà âm Hậu gọi tới từ Tiểu Tiên Giới, thể chất cũng rất đặc thù, chưa kể tu vi cao thâm, thừa sức đối phó Hạ Thiên."
"Rất nhiều người chết chính là vì tự cho rằng mình thừa sức." Y Tiểu Âm cười cợt, nhìn Ứng Hiểu Nguyệt rồi nói: "Lần này cũng sẽ không ngoại lệ."
"Lần này có âm Hậu tọa trấn, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào cả." Vẻ mặt của Ứng Hiểu Nguyệt kiên định, "Nếu như lát nữa ngươi gặp âm Hậu, thì sẽ biết những gì ta nói tuyệt đối không phải là nói bừa."
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu, thật không biết âm Hậu rốt cuộc là đạt đến tu vi gì, vậy mà có thể khiến cho thái độ của Ứng Hiểu Nguyệt thay đổi 180 độ như vậy.
"Y Tiểu m, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi, thậm chí là đố kị ngươi." Ứng Hiểu Nguyệt yên lặng nhìn Y Tiểu m, "Khi còn bé ở đảo Sương Nguyệt, ngươi đã độc chiếm ân sủng của tộc trưởng, sau khi đến âm Y môn, ngươi lại trở thành đệ tử thân truyền của môn chủ; mặc dù thoát khỏi âm Y môn, ngươi cũng có thể sáng tạo ra Y Nhân Các, thậm chí còn đã tìm được nam nhân mạnh mẽ như Hạ Thiên... Ngươi rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, dung mạo xinh đẹp thật sự có thể sở hữu nhiều thứ đến vậy ư?"
"Có lẽ vậy." Giọng điệu của Y Tiểu Âm hờ hững, "Có điều, ta chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp, chẳng qua chỉ là một người bình thường."
Ứng Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, suýt chút nữa thổ huyết: "Bây giờ ngươi thật sự có mấy phần giống phong thái của Hạ Thiên, câu này thế mà cũng nói ra được."
"Cho dù ngươi có tin hay không, đây đều là lời nói thật lòng của ta." Y Tiểu Âm xác thực là nghĩ như vậy, chỉ là nàng không biết rằng, lấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng khi nói ra câu này, sẽ tạo thành tổn thương gần như gấp bội trong lòng người khác.
Ứng Hiểu Nguyệt không nhận đả kích này nữa, mắt thấy càng ngày càng tiến gần đến đảo giữa hồ, nhà trúc nhỏ kia cũng đang thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương, liền nói: "Khả năng đây là lần cuối mà ngươi và ta nói chuyện với nhau, với tư cách là bằng hữu, ngươi có nguyện vọng cuối gì, có thể nói ra, nói không chừng ta có thể giúp ngươi thực hiện nó."
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu: "Ta không có nguyện vọng gì, cũng không cần giúp ta thực hiện. Chuyện mà ta muốn làm, chính ta sẽ tự đi làm."
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó." Ứng Hiểu Nguyệt cười nói: "Sau khi ngươi tiến vào nhà trúc, lúc đi ra ngươi sẽ không còn là ngươi nữa đâu."
Y Tiểu Âm đột nhiên hỏi: "Ngươi biết Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, kỳ thực chính là mượn xác hoàn hồn, ngươi không phiền sao?"
"Chỉ cần có thể trường sinh, chỉ là một bộ xác thịt mà thôi, có cái gì mà phiền." Ứng Hiểu Nguyệt không hề có tí gánh nặng nào trong lòng, lại đánh giá Y Tiểu Âm một cái, "Còn nữa nếu mà có thể đổi thành thể xác như ngươi, thì sao mà không vui chứ."
Y Tiểu Âm im lặng.
Ứng Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi trời sinh đoan trang, thiên phú kinh người, đương nhiên không biết những người bình thường như chúng ta đây, muốn bắt kịp các ngươi cần phải cố gắng tới mức độ nào."
"Ngươi sai rồi." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Cố gắng của ngươi so với ta, ngay cả một phần trăm cũng không bằng. Có thể nói, người cố gắng hơn ta trên thế giới này, có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Cho nên ngươi càng đáng hận hơn." Ứng Hiểu Nguyệt cắn răng: "Đã được ông trời chiếu cố, nhưng vẫn liều mạng như người điên. Làm như vậy thì không gian sinh tồn để lại cho bọn ta sẽ càng nhỏ. "
Y Tiểu Âm bị chọc tức, phì cười, không khỏi liếc Ứng Hiểu Nguyệt một cái, lần đầu nàng nghe, không gian sinh tồn nhỏ hẹp của một người là do những người khác quá mức cố gắng gây nên, đây thực sự là những lời chỉ có LOSER mới có thể nói ra.
Dưới cái nhìn của nàng, cuộc sống của Ứng Hiểu Nguyệt thật ra đã rất thành công, thật không biết lòng đố kị bốc lên từ đâu.
"Lại là cái ánh mắt này." Ứng Hiểu Nguyệt rất bất mãn, nói: "Chính là loại ánh mắt này của ngươi, cao lãnh kiêu căng, như thể ngươi cao hơn bọn ta vậy. Từ nhỏ ta đã chán ghét cái ánh mắt này của ngươi, cũng thề rằng sẽ có một ngày, ta muốn đạp lên đầu ngươi, rồi trả lại sự xem thường và khinh bỉ cho ngươi."
Y Tiểu Âm cạn lời, nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
Thật ra nàng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, trong ánh mắt cũng không bất kỳ ý tứ gì.
"Bớt dùng bài này." Lửa giận của Ứng Hiểu Nguyệt tăng vọt, lúc này bè trúc vừa hay cập bờ, nàng không khỏi lôi Y Tiểu m, "Đợi gặp âm Hậu, để ta xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa khong!"
Ứng Hiểu Nguyệt tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhà trúc ra, phát hiện không đẩy được, liền lớn tiếng nói: "Hồi bẩm âm Hậu, ta đã mang Y Tiểu Âm đến."
Cánh cửa theo tiếng mở ra, một giọng nói vang lên: "Vào đi."
Y Tiểu Âm nghe được âm thanh này, không khỏi hơi nhíu mày, nàng chưa kịp ngẫm nghĩ, Ứng Hiểu Nguyệt liền đẩy nàng.
"Đã tới nơi rồi, ngươi hối hận cũng vô dụng." Ứng Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói: "Sẽ không có ai tới cứu ngươi, cũng không có ai cứu được ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt đẩy Y Tiểu Âm vào nhà trúc, phát hiện bên trong quả thật có một bóng người mơ hồ, nhưng lại cách một lớp mành trúc, nhìn không rõ cho lắm.
"Người đã mang tới, xin âm Hậu thực hiện lời hứa của mình." Ứng Hiểu Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp nói với người sau mành trúc.
Bỗng dưng, chỉ thấy mành trúc nhẹ nhàng lung lay, cả người Ứng Hiểu Nguyệt liền bay ngược ra khỏi nhà trúc, bay lên trời, "Phốc oành" một tiếng liền ngã xuống hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận