Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2334. Ta chỉ muốn thử một chút

"Ha ha, Cửu cô nương, ngươi có chút nôn nóng quá rồi đó." Ngô Bạch Đinh cũng không có trực tiếp trả lời A Cửu, mà đổi đề tài khác: "Ngươi muốn biết những chuyện này, thật ra cũng có thể mua được đáp án ở trong buổi giao lưu, chỉ cần ngươi có đủ tiền."
A Cửu lạnh lùng nhìn người ở trước mắt, trong lòng tính toán có cần để Hạ Thiên trực tiếp đánh hắn một trận rồi nói hay không.
"Cửu nha đầu, nếu như nàng thấy đồ đần đó khó chịu, đánh hắn là được, không cần suy nghĩ nhiều như vậy." Hạ Thiên nhìn ra ý nghĩ của A Cửu, cười hì hì nói.
"Đánh ta? Nếu có gan, thì các ngươi có thể thử xem." Ngô Bạch Đinh cười khẽ hai tiếng, khoát tay áo một cái: "Cơ mà ta khuyên các ngươi nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, việc này chỉ làm cho các ngươi mang đến họa sát... Ế?"
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã tới.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn, cả người Ngô Bạch Đinh như là bóng cao su nặng nề đập xuống đất, sau đó nảy lên, ngã vào trong bể bơi.
"Ài, chàng đánh hắn làm gì?" A Cửu sửng sốt một chút, không hiểu nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên chỉ vào Ngô Bạch Đinh trong bể bơi: "Không phải là chính hắn vừa yêu cầu đấy sao?"
"Hắn chết chưa?" A Cửu không khỏi hỏi một câu.
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Chết thì chưa, nhưng đã ngất đi, trong vòng một hai tiếng sẽ không tỉnh lại."
"Chàng không thể bớt dùng bạo lực được à?" A Cửu trừng Hạ Thiên một cái, "Chàng nhanh đánh thức hắn, ta còn có lời muốn hỏi nữa."
"Cửu nha đầu, không cần ở đây lãng phí thời gian với tên ngu đó." Hạ Thiên bĩu môi, "Tên này chỉ là một con rối, chuyện mà nàng muốn biết, hắn không biết tí nào cả."
A Cửu nhìn Hạ Thiên: "Làm sao chàng biết hắn không biết?"
"Bởi vì ta không có gì mà không biết cả." Hạ Thiên lại lộ ra nét mặt trịnh trọng.
"Thôi thôi." A Cửu liếc nhìn Ngô Bạch Đinh đang trôi bồng bềnh trong bể bơi một cái, "Chúng ta đi thôi, buổi tối đến buổi giao lưu xem thử một chút."
Hai người cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, trực tiếp rời đi.
Ở trên đường, Hạ Thiên không khỏi hỏi A Cửu một vấn đề: "Cửu nha đầu, làm sao nàng quen biết loại đồ đần đầu óc có bệnh này vậy?"
A Cửu không vui nói: "Đồ đần đầu óc có bệnh, ta biết nhiều hơn một người, chẳng phải chàng cũng biết sao."
"Này, Cửu nha đầu, nàng nói lão công mình như vậy là không được." Hạ Thiên không cao hứng nhìn A Cửu, sau đó chỉ vào Ngô Bạch Đinh: "Với cả đầu óc của đồ đần này thật sự có bệnh."
"Về chuyện này thì ta có biết." A Cửu gật gù, "Mười lăm năm trước đầu óc của người này có vấn đề, còn tìm Y tỷ tỷ để khám, chỉ là sau cùng hắn từ bỏ trị liệu."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Từ bỏ trị liệu là đúng, đồ đần này đã hết thuốc chữa từ lâu rồi."
"Kỳ quái đó là, thế mà hắn lại sống đến tận bây giờ." A Cửu khẽ cau mày, tâm tư có vài suy đoán không hay: "Năm đó, Y tỷ tỷ đã nói hắn cùng lắm chỉ có thể sống năm năm, cũng đã cố gắng kéo dài sinh mệnh của hắn, nhưng mà không hiệu quả gì.
“Sau đó thì có chút chuyện không hay đã xảy ra, người này và cả gia tộc của hắn đều bị khu trục đến Tinh đảo, đồng thời bị cưỡng chế ở đó cả đời không được về nước. Không ngờ là, giờ lại trở về."
"Trở về cũng không có gì đáng kể, dù sao cũng chỉ là một đồ đần." Hạ Thiên tỏ vẻ không để ý cho lắm, "Cửu nha đầu nếu nàng thấy hắn khó chịu, cùng lắm thì trực tiếp giết chết hắn là được."
A Cửu lắc đầu một cái: "Chờ một chút, sau lưng của hắn khẳng định còn có người khác, trước tiên xem thử Trường Sinh hội kia rốt cuộc là cái gì rồi tính sau."
"Tùy nàng." Hạ Thiên cũng không sốt ruột.
...
Hơn một tiếng sau, Ngô Bạch Đinh tỉnh lại ở trong phòng của mình, xoa xoa đầu, đau đến mức trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh.
"Tỉnh rồi đó à?" Hạ Khỉ Tư ngồi ở bên giường, nhìn thấy Ngô Bạch Đinh mở mắt ra, liền nhẹ giọng hỏi một câu.
Ngô Bạch Đinh thuận miệng hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Không lâu, khoảng một tiếng." Lông mày của Hạ Khỉ Tư hơi nhíu lại, "Có điều, ta hơi khó hiểu, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu như không phải người hầu gái phát hiện sớm, thì bây giờ ngươi đã chết đuối trong bể bơi."
Ngô Bạch Đinh đáp lại: "Chính là muốn thử một chút, tên nam nhân kia có phải đáng sợ như trong truyền thuyết không."
"Vậy ngươi thử xong chưa?" Hạ Khỉ Tư hỏi.
"Trong lòng đã nắm chắc." Ngô Bạch Đinh đau đến mức nhếch miệng, biểu hiện trên mặt lại vô cùng tự tin: "Quả thật là có chỗ lợi hại, nhưng so với cái gọi là vô địch thiên hạ thì có hơi thổi phồng."
Hạ Khỉ Tư hiển nhiên tương đối tín nhiệm Ngô Bạch Đinh, cũng không nghi ngờ hắn, vội vàng hỏi: "Thế thì kế hoạch của chúng ta?"
"Có thể bắt đầu được rồi." Ngô Bạch Đinh mở một hộp thuốc bên cạnh giường, từ bên trong lấy hai viên thuốc màu trắng ra, bỏ vào trong miệng, nhai kỹ càng: "Nhớ kỹ, mục đích của chúng ta không phải là giết người, mà là khống chế bọn họ, sau đó dụ Y Tiểu Âm ra ngoài. Chờ Y Tiểu Âm tới tay, lại giết bọn chúng cũng chưa muộn."
"Làm như vậy có hữu dụng không?" Hạ Khỉ Tư vẫn còn có chút chần chừ: "Cái người trên đảo Sương Nguyệt đó, thật để tâm tới Y Tiểu Âm đến thế sao?"
Sau khi Ngô Bạch Đinh ăn xong, cả người chấn động, xoay người rời giường, vẻ mặt cuồng nhiệt nói: "Đây là tình báo của Trường Sinh chủ, không thể nào có sai sót, chúng ta chỉ cần làm theo là được, đến lúc đó chúng ta cũng có thể trường sinh bất lão."
"Trường sinh bất lão?" Hạ Khỉ Tư cũng lộ vẻ mặt khao khát, "Thật sự có thể thành hiện thực ư?"
"Đương nhiên là có thể." Ngô Bạch Đinh thò tay vào trong quần áo của Hạ Khỉ Tư, ngữ khí kiên định nói: "Trường Sinh chủ chính là một ví dụ điển hình, hắn sống lâu như vậy, chúng ta đương nhiên cũng có thể."
Ánh mắt của Hạ Khỉ Tư dần trở nên mê ly, chỉ chốc lát sau liền thở hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận