Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1570. Cứ từ từ

“Hạ…Chồng, bây giờ ta không có cảm giác thèm ăn. Nếu không thì chúng ta cứ ăn bừa chút gì đi?” Lam Y Nhân dừng xe ở ven đường: “Qua bên kia cầu là có quán bán bún gạo, có muốn đến ăn thử không?”
“Được.” Hạ Thiên vẫn một lời đồng ý như cũ.
Hai người rất nhanh đã vào quán ăn, sau đó gọi hai phần bún gạo. Lý do Lam Y Nhân chọn nơi này, một là vì nàng không muốn ăn gì, mặt khác, nàng luôn cảm thấy không bao lâu nữa, A Cửu chắc chắn sẽ lại gọi điện thoại tới. Hơn nữa người này vẫn chưa là chồng chính thức của nàng, cuối cùng hơn phân nửa là hắn vẫn sẽ tới chỗ A Cửu.
Rất nhanh, bún gạo đã được bưng lên, mà cũng đúng như dự đoán của Lam Y Nhân, hai người vừa mới bắt đầu ăn, điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, cú điện thoại này chính là do A Cửu gọi tới.
“Cửu nha đầu, có chuyện gì?” Hạ Thiên vẫn nghe điện thoại.
“Sao ngươi vẫn còn chưa tới?” A Cửu có chút tức giận. “Tại sao ta phải đi chứ?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Ngươi…” A Cửu nhất thời bị nghẹn họng, phải mất một lúc nàng mới tức giận hỏi: “Đồ khốn này, ngươi có ý gì?”
“Cửu nha đầu, ngươi không phải vợ ta, Tiểu muội chân dài cũng không phải vợ của ta. Các ngươi bảo ta đến, thì ta sẽ đến à, vậy chẳng phải là ta quá tùy tiện rồi sao?” Hạ Thiên cười hì hì: “Bây giờ, ta là đàn ông đã có vợ, không thể tùy tiện như vậy được, cho nên ta sẽ không đi.”
Nói xong lời này, Hạ Thiên trực tiếp cúp máy, sau đó hắn còn tự lẩm bẩm: “Cho nha đầu nhà ngươi dám cúp điện thoại của ta, lần này, ta cúp điện thoại của ngươi trước.”
Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười, người này sao lại có chút trẻ con vậy? Chuyện này thật sự giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi.
“Vợ Tiểu Y Y, mau ăn đi, lát nữa chúng ta còn phải đi đó.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lúc đầu, Lam Y Nhân muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, tiếp tục ăn bún gạo.
Ngay khi hai người sắp ăn xong bún gạo thì điện thoại của Hạ Thiên lại đổ chuông.
“Vợ Y Y, ngươi nhớ ta sao?” Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, cười nói hì hì. Lam Y Nhân lập tức hiểu rằng lần này không phải là A Cửu gọi điện tới, mà Y Tiểu Âm gọi đến.
Rất rõ ràng, A Cửu vừa mới nhờ Y Tiểu Âm giúp đỡ.
“Ở bên phía Nhuỵ Nhuỵ đã xảy ra ít chuyện, ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Bây giờ ngươi có rảnh không?" Y Tiểu Âm nói thẳng vào vấn đề.
“Vợ Y Y, chờ chút nữa ta mới rảnh.” Hạ Thiên bình tĩnh nói.
“A Cửu mời ngươi đi qua, tại sao ngươi lại không đi?” Y Tiểu Âm hỏi lại.
“Vợ Y Y, Cửu nha đầu không hề mời ta đến, nàng là bảo ta đến.” Hạ Thiên nói rất chân thành: “Nàng ấy cũng không phải vợ ta, bảo ta đi thì ta đi à, vậy không phải là ta không biết xấu hổ sao?”
Cuối cùng, Hạ Thiên lại cười nói hì hì: "Nhưng vợ Y Y thì khác, nếu ngươi bảo ta đi, ta sẽ đi, đợi ta và vợ Tiểu Y Y ăn cơm xong, ta sẽ đến đó."
“Vậy thì ngươi cố gắng nhanh lên, chuyện bên kia hình như khá gấp.” Giọng nói của Y Tiểu Âm vẫn lạnh nhạt như vậy: “Ta cúp máy trước đây, còn nữa, ngươi không cần đi với A Cửu...”
Y Tiểu Âm còn chưa kịp nói xong thì phát hiện Hạ Thiên đã dập máy.
Thế là, ở đầu bên kia điện thoại, Y Tiểu Âm sững sờ một lúc, tên này lại chủ động cúp điện thoại của nàng sao?
Bên đây, Hạ Thiên đang có chút đắc ý: “Lần này, cuối cùng ta cũng cúp điện thoại trước vợ Y Y rồi.” Lam Y Nhân lại bó tay lần nữa, tên này đúng là có tính trẻ con.
“Tính tiền.” Lam Y Nhân gọi nhân viên phục vụ, nàng biết đã đến lúc phải đi.
Hạ Thiên cũng không phản đối, mấy phút sau, cả hai người lại xuất hiện ở trên xe.
“Người muốn tới chỗ của Ninh Nhuỵ Nhuỵ, phải không?” Lam Y Nhân khởi động xe, đồng thời xác nhận lại một chút.
“Ừm, nhưng vợ Tiểu Y Y, ngươi không cần phải vội, cứ từ từ lái xe là được.” Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn mới không vội đi qua bên kia đâu, trái lại, cho dù là A Cửu hay Tiểu muội chân dài, hắn đều không nghe lời.
Xe bắt đầu chạy trên đường, nhưng Lam Y Nhân cũng không cố ý lái chậm, nàng lái với tốc độ ngày thường vẫn đi, đúng lúc đường có chút tắc nghẽn, kết quả là, chờ tới lúc hai ngươi đến nhà họ Ninh đã là ba mươi phút sau.
“Vợ Tiểu Y Y, vẫn là ngươi ngoan hơn.” Hạ Thiên rất hài lòng với tốc độ này.
Sau khi xuống xe, hai người cùng nhau đi vào tổ trạch của nhà họ Ninh, đi thẳng đến bên trong, đã phát hiện trong sân lúc này thật sự có rất nhiều người.
Ngoại trừ A Cửu, Ninh Nhuỵ Nhuỵ và Ninh Vọng Hải thì còn có một đám người, toàn cảnh nhìn có chút lộn xộn, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Nhuỵ Nhuỵ đỏ bừng, có vẻ nàng rất tức giận. Còn A Cửu đang đứng ở bên cạnh lại cách xa hơn một chút, nhìn nàng ấy giống như không muốn tham gia vào chuyện của nhà họ Ninh.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nàng gọi điện thoại cho Hạ Thiên, mà nàng ấy rất nhanh đã nhìn thấy Hạ Thiên đang đi về phía bên này.
“Tên đáng ghét này, sao bây giờ ngươi mới tới?” A Cửu nổi nóng.
“Ta muốn đến lúc nào thì đến nha.” Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta còn có thể rời khỏi bất cứ khi nào ta muốn nữa, cho nên, Cửu nha đầu, nếu ngươi không nghe lời dù chỉ một chút, ta sẽ đi ngay lập tức."
“Ngươi...” A Cửu rất muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ cách đó không xa, cuối cùng A Cửu vẫn quyết định nhẫn nhịn, bởi vì nàng biết Hạ Thiên nói đi là sẽ đi thật sự.
“Nhuỵ Nhuỵ, đừng nói là ta “lấy tay bắt cá”, chúng ta đều phải cho nhà họ Hồ một lời giải thích về chuyện này.” Lúc này một giọng nói truyền đến: “Dù sao thì Gia Vĩ cũng vì ngươi mà chết. Ngươi không thể chỉ vì vài lời mà đuổi nhà họ Hồ đi được, ngươi nói đúng không?”
“Tiểu muội chân dài, ta cảm thấy tên ngu ngốc này nói rất đúng.” Ngay khi đó, giọng nói của hắn vang lên, Lam Y Nhân cũng bó tay rồi, người này quả nhiên mở miệng ra là muốn đắc tội với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận