Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2664: Tiểu đạo cô đó không đơn giản

Ninh Nhụy Nhụy dĩ nhiên không có chuyện ngồi đó chờ chết. Nàng ra sức phản kích, tuy nhiên lực bất tòng tâm, trong lòng dần dần có dự cảm không ổn. Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải chết ở chỗ này?
Bành, bành, bành.
Đúng vào lúc này, chỗ đám ẩn vệ đang ẩn mình đột nhiên nổ tung, tất cả đều rơi xuống ánh sáng màu xanh vô tận dưới vực sâu.
“Tiểu muội chân dài, hai người cũng đâu cần phải vội vã như thế, chờ ta đến không được sao?” Một giọng nói lười biếng vang lên, đồng thời một cánh tay hữu lực mạnh mẽ vòng qua eo Ninh Nhụy Nhụy. Một luồng linh khí ấm áp như gió xuân chậm rãi rót vào trong cơ thể của nàng, nhanh chóng tiêu trừ luồng linh áp khổng lồ, đồng thời cũng chữa khỏi thương thế cho nàng.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên với ánh mắt biết ơn, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Sự việc khẩn cấp, chờ ngươi cả nửa ngày cũng không thấy đến. Nếu còn chậm trễ hơn nữa, tiểu đạo cô Niệm Tâm sẽ bị ném vào trong đan đỉnh thiêu chết.”
“Yên tâm đi, con bé đó không chết được đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu đạo cô đó không đơn giản.”
Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên nói chuyện xưa nay không bao giờ bắn tên không đích, không khỏi hỏi lại: “Chẳng lẽ Niệm Tâm không ổn?”
“Vấn đề của con bé đó nói sau.” Tay trái Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy lao về phía Thạch Thuần, tay phải chộp tới, ôm Thạch Thuần vào trong ngực.
Thạch Thuần nhìn thấy Hạ Thiên, không khỏi hưng phấn, nhưng vẫn phàn nàn: “Tỷ phu, ngươi còn biết chạy đến sao? Nếu ngươi không đến, chúng ta gặp nguy hiểm mất.”
“Vừa rồi rõ ràng là ngươi bỏ ta lại, một mình chạy đi mà.” Hạ Thiên không khỏi trợn mắt với Thạch Thuần: “Bây giờ ngươi còn mặt mũi nào mà nói ta.”
“Ta xin lỗi.” Thạch Thuần chép miệng: “Nhưng ta cũng chỉ vì nôn nóng cứu người.”
Hạ Thiên một tay ôm một mỹ nữ, chỉ mất hai ba giây ngắn ngủi đã đến đối diện đài cao. Đám ẩn vệ truy kích Thạch Thuần không hiểu sao cũng bị nổ tung rơi xuống linh mạch bên dưới.
“Đám thùng cơm này, có chút chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.” Cao Kiếm Phong nhìn thấy cảnh này, tức đến muốn nổ phổi, quát lớn với Hạ Thiên: “Nhóc con, vì sao ngươi cứ như âm hồn bất tán. Ta và ngươi cũng không có thù hận lớn đến như thế.”
“Chúng ta vốn không có, nhưng bây giờ đã có.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi dám ra tay với mấy nữ nhân của ta. Các ngươi chết chắc rồi, một tên cũng trốn không thoát.”
Cao Kiếm Phong nghẹn họng, liền mắng lại: “Hai cô gái này đuổi theo không bỏ, chẳng lẽ ta không thể phản kích sao?”
“Không thể.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Nữ nhân của ta muốn đánh ngươi, muốn giết ngươi, ngươi nên đứng thẳng để nàng ấy đánh, nàng ấy giết. Nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Tha con mẹ nó!” Cao Kiếm Phong cảm thấy tên nhóc trước mặt đang trêu tức ông ta: “Lão tử sớm chết mất tiêu rồi còn cần ngươi thả sao? Buồn cười!”
Hạ Thiên hơi thất vọng, lắc đầu: “Ta đã cho lão ngốc ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không dùng. Ngươi không thể trách được ta.”
“Tiểu tử, thật ra ta đã biết ngươi có mục đích gì.” Cao Kiếm Phong không tin Hạ Thiên chỉ vì hai cô gái này mà đến đây. Ông ta nghiến răng nói: “Nếu ngươi muốn một chén canh, được, ta thấy bản lãnh của ngươi cũng rất lớn, chúng ta không ngại hợp tác một lần.”
Hạ Thiên nghe cũng chẳng muốn nghe, lắc đầu nói thẳng: “Ta chẳng hứng thú.”
“Ngươi nghe xong đi rồi nói sau.” Cao Kiếm Phong vỗ vào đan đỉnh bên cạnh: “Ta đã trộm thứ này từ cung Trùng Dương hơn hai mươi năm trước, có thể luyện hóa linh mạch, từ đó rút ra linh khí tinh thuần nhất trong trời đất.”
Nói xong, ông ta đưa tay chỉ vào linh mạch giống như con cự long nằm dưới lòng đất: “Ngươi cũng nhìn thấy linh mạch nơi này rồi đấy, một mình ta nhất định không dùng hết. Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với ta, chờ sau khi ta thành tiên, ta sẽ giao đan đỉnh này cho ngươi. Đến lúc đó, mặc kệ ngươi muốn thành tiên hay là hai người đàn bà của ngươi muốn thành tiên, tất cả đều không thành vấn đề. Điều kiện này đủ phong phú rồi chứ?”
“Ngươi cho rằng ngươi ngu thì người khác cũng ngu theo ngươi sao?” Hạ Thiên cảm thấy nhàn chán, nói thẳng: “Ngươi biết rõ những gì mình làm đều bị cung Trùng Dương giám sát. Cho nên ngươi muốn ta gánh trách nhiệm thay cho ngươi. Đáng tiếc, ta không có ngu như ngươi, cũng chẳng có hứng thú muốn thành tiên.”
“Ai thành tiên, người đó sẽ được trường sinh bất tử, ngươi còn nói mình không có hứng thú.” Cao Kiếm Phong khó tin nhìn Hạ Thiên: “Ta thấy ngươi cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi không thấp, điều này nói rõ ngươi đang theo đuổi nó.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói; “Ta không phải theo đuổi những thứ này, mà là ta đã có được những thứ này. Đồng thời cũng có thể ban chúng cho bất cứ kẻ nào.”
“Ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai? Thần tiên sao? Phật tổ sao?” Cao Kiếm Phong tưởng rằng ông ta đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói khoác như thế?”
“Ta không phải thần tiên, cũng không phải Phật tổ.” Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, giọng nói bình thản: “Chỉ dựa vào ta là Hạ Thiên. Hạ của Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận