Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3901: Tất cả đều là cặn bã

Đạo nhân áo bào vàng khinh thường nói: “Ta cảm thấy các ngươi quá dây dưa, cứ trực tiếp ra tay giết chết đám người đó, cần chi phải lãng phí thời gian.”
Nhạc chưởng môn không nhịn được liền hỏi: “Hạ Thiên kia đã chết thật rồi sao?”
“Tuyệt đối chết thật.”
Đạo nhân áo bào vàng ngạo nghễ nói: “Bảo tháp Đại Tu Di Kim Cung của ta kết nối linh mạch Thiên Sơn. Hắn trúng Tam âm Hàn Sát Chưởng, lại được truyền tống đến chân núi Thiên Sơn, trong vòng ba ngày nhất định sẽ bị ép thành cặn bã, Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu được.”
“Nữ nhân kia của Hạ Thiên đâu?” Nhạc chưởng môn lại hỏi.
Đạo nhân áo bào vàng cười nhạo: “Bảo tháp là pháp bảo chí cao truyền thừa lịch đại của phái Thiên Sơn ta.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhạc chưởng môn cảm thấy thoáng thả lỏng: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian, tận lực trong vòng ba ngày lấy cho bằng được linh mạch vạn năm của núi tuyết.”
Bên trong bảo tháp Đại Tu Di Kim Cung.
Ninh Nhụy Nhụy mờ mịt nhìn chung quanh.
Ánh sáng nơi này khá lờ mờ, giống như một buổi tối cuối thu khi những đám mây dày tụ lại.
Cảnh tượng trước mắt rơi vào trạng thái mơ hồ, giống như người bị cận thị nặng tháo mắt kính xuống.
Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái nhìn xung quanh. Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt xương, thị lực của nàng cao hơn người thường. Cho dù trong hoàn cảnh đưa năm ngón tay cũng không thấy, nàng vẫn có thể nhìn rõ tình huống chung quanh.
“Đây là nơi nào?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác có chút đau đầu. Vừa rồi rõ ràng nàng bị Chưởng môn phái Thiên Sơn dùng bảo tháp trấn áp, tại sao lại rơi vào chỗ này?
“Chẳng lẽ đây là thế giới bên trong bảo tháp?”
Ninh Nhụy Nhụy ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn chung quanh, miễn cưỡng nhận ra không gian nơi này có chút hạn hẹp, quả thật giống như bên trong tháp.
Đối với kẽ nứt không gian, nàng cũng không lạ lẫm gì.
Bất luận bí cảnh Quy Khư hay là bí cảnh U Minh, thật ra đều không khác gì mấy, chỉ là không gian lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
“Haha, lại có người mới tiến vào.”
“Hizz, có hương khí, là nữ nhân.”
“Bao lâu rồi không có nữ nhân tiến vào. Nhanh, mau đến đây để ta ngửi một chút.”
“Ta dám cam đoan đó là đại mỹ nữ, nước miếng của ta không ngừng chảy xuống, hãy để cho ta ăn một miếng.”
“Nữ nhân, nữ nhân, ta muốn liếm chết ngươi.”
“Để cho ta sung sướng trước.” Một lát sau, bên trong không gian tràn ngập những lời nói ô uế, khiến người ta cảm thấy nóng nảy, phiền muộn.
“Tất cả câm miệng lại cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nhấc lên khí tức bên trong đan điền, đột nhiên quát lớn một tiếng.
Tiếng quát như sấm, chấn động màng nhĩ người ta đau nhức.
Những người này lập tức tỉnh hồn lại, nữ nhân trước mắt đúng là không dễ trêu. Đám người lấn yếu sợ mạnh không khỏi sợ hãi.
Tuy nhiên, vẫn còn một số biến thái gan to bằng trời, ngược lại càng thêm hưng phấn.
“Chậc chậc chậc, vẫn là một quả ớt nhỏ, ta thích.”
Lúc này, một cự hán cao hơn hai mét liếm môi một cái nhào về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi muốn chết.”
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy dâng lên cảm giác chán ghét cực độ, trực tiếp lấy ra kiếm hoàn, chém cự hán kia thành hai nửa.
Bành.
Cự hán kia ngã xuống đất, không còn thở nữa.
“Dám giết người ở đây? Tiểu nương môn, ngươi mới là muốn chết.”
“Ta sẽ bắt lấy hai chân của ngươi, kéo ngươi xuống để bảo tồn.”
“Ha ha, lỗ mãng đúng là lỗ mãng, ngu chết đi được.”
Đám người còn lại có không ít hạng người hung hãn. Cảnh tượng như thế khiến bọn chúng nóng nảy hẳn lên, toàn bộ giống như dã thú phát tình, giương nhanh múa vuốt vọt đến trước người Ninh Nhụy Nhụy.
“Tất cả đều là cặn bã, giết sạch thì tốt.”
Ninh Nhụy Nhụy đến đây, không biết vì sao lại không kìm nén được sát ý trong lòng.
Nói là làm, chỉ thấy Lưu Vân Thiết Nhận giống như nước, phiêu động bốn phía, tung bay trên dưới.
Không bao lâu sau, nàng đã giết chết hết những người này.
Những người kia mở to mắt cực lớn, có chút ngạc nhiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy, không còn bất cứ kẻ nào dám phát ra lời khinh thường nàng nữa.
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Còn ai miệng thúi muốn thử mũi kiếm trong tay ta có sắc bén hay không?”
“Nữ hiệp, tha, tha mạng.”
“Tha mạng chó cho ta đi.”
Những người còn lại lập tức quỳ xuống cầu xin Ninh Nhụy Nhụy tha thứ.
“Tất cả câm miệng.”
Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ. Nàng nghĩ đến một vấn đề. Nếu nơi này là kẽ nứt không gian, điều này nói rõ Hạ Thiên nhất định cũng sẽ bị nhốt ở một nơi nào đó trong này. Nàng hỏi: “Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy một người, không, là một băng cầu vào đây hay không?”
Những người kia liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng trả lời.
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Tất cả muốn chết đúng không? Mau trả lời vấn đề của ta, rốt cuộc có hay không.”
“Có có có.”
Ninh Nhụy Nhụy đe dọa như thế, lập tức có người trả lời: “Khoảng năm ba phút trước khi ngươi vào, có một quả băng cầu rất lớn vào đây.”
“Thế quả băng cầu đó đâu rồi?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Hướng bên kia.”
Có người tiện tay chỉ một vị trí, sau đó giải thích: “Nơi đó thông đến chân núi Thiên Sơn, có đệ tử áo bào vàng thủ vệ. Trừ phi có lệnh phù Thiên Sơn, nếu không, ngươi sẽ không vào đó được.”
Ninh Nhụy Nhụy lười quan tâm cái gì có lệnh phù hay không lệnh phù, cầm Lưu Vân Thiết Nhận lướt về phía đó.
Quả nhiên, nàng đến trước một cửa hang, có bốn nam tử áo bào vàng canh giữ.
Nhưng lại là bốn người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận