Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2046. Quyết tâm của Hạ Lãnh

Người đang đi tới đương nhiên là Hạ Lãnh.
Nhi tử của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, cũng là huyết mạch duy nhất của Hạ Thiên, là thiếu chưởng môn sau khi Nguyệt Thanh Nhã thống nhất tập hợp các môn phái Tu Chân, thậm chí là người thừa kế tương lai của Cơ thị hoàng triều, hơn nữa còn được mẫu thân và các di nương ngàn vạn sủng ái, hắn chú định là thiên chi kiêu tử từ khi được sinh ra, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Đáng tiếc, Hạ Lãnh hoàn toàn không có hứng thú gì với những chuyện ấy. Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, những vật kia không liên quan gì tới hắn, chúng đều đến từ vị phụ thân không chịu trách nhiệm của mình.
Đây cũng không phải là cuộc đời mà hắn muốn, nhân sinh của hắn không có khả năng bị những vật đó trói buộc, hắn muốn tự đi ra ngoài tìm kiếm cuộc sống thuộc về mình.
Trước đó mẫu thân và các di nương đều lấy lý do tuổi tác của hắn còn nhỏ mà mang hắn theo bên người, gần như là bảo vệ một tấc cũng không rời. Sau khi đi tới Tiên Vân đại lục thì hắn thậm chí còn chưa từng bước chân ra ngoài đảo Thần Tiên.
Bây giờ, cơ hội bày ra ở trước mắt, làm sao mà hắn có thể bỏ lỡ được đây? Hắn muốn chứng minh là bản thân không cần dựa vào bất luận kẻ nào mà cũng có thể sống sót ở trên mảnh đại lục xa lạ này, hơn nữa càng có thể bảo vệ mọi người giống như vị phụ thân kia.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hạ Lãnh, Cơ Thanh Ảnh và Kiều Tiểu Kiều không nhịn được liếc nhau một cái, biết khuyên cũng vô dụng. Thật ra đứa nhỏ này từ bé đã là người vô cùng có chủ kiến, chỉ là vẫn luôn chịu đựng, hoặc có lẽ là đang chiều theo mẫu thân của mình, không muốn để cho nàng ấy lo lắng mà thôi. Bây giờ, Lãnh Băng Băng cũng đã đồng ý để cho Hạ Lãnh ra ngoài, vậy các nàng càng không nên nói thêm gì nữa.
Cơ Thanh Ảnh vẫn không yên lòng hỏi một câu: "Chuyện đó không thể coi thường được, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, thậm chí là cửu tử nhất sinh, ngươi thật sự quyết định muốn đi sao?"
"Đúng vậy, ta đã quyết định." Thần sắc của Hạ Lãnh nhàn nhạt, giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Kiều Tiểu Kiều thở dài: "Dáng vẻ nghiêm túc đấy của ngươi quả thật là y đúc phụ thân của mình."
Hạ Lãnh có chút mất hứng bĩu môi: "Đừng bàn tới hắn, ta và gia hỏa không chịu trách nhiệm kia không phải cùng một loại người, có giống thì cũng là giống mẫu thân của ta."
"Ngươi dám ghét bỏ phụ thân của mình, không biết nếu tiểu biến thái nghe được chuyện này thì sẽ đánh ngươi hay không đây?" Nguyệt Thanh Nhã nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười.
Hạ Lãnh nhàn nhạt nói: "Bây giờ, chắc hắn đang ở bên kia trải qua thời gian tiêu dao khoái hoạt, muốn đánh ta? Hắn cũng phải có biện pháp đến đây rồi lại nói tiếp."
Ba người Nguyệt Thanh Nhã càng cảm thấy dáng vẻ tự phụ đó của Hạ Lãnh chẳng khác gì Hạ Thiên, càng nhìn càng giống.
"Được rồi, các ngươi vẫn còn nhiều việc phải làm, ta và Hạ Lãnh tâm sự một chút những chuyện cần chú ý." Nguyệt Thanh Nhã lấy cớ đẩy Cơ Thanh Ảnh và Kiều Tiểu Kiều ra chỗ khác, thật ra cũng không phải có cơ mật gì không tiện cho các nàng nghe được, chỉ là sợ các nàng lại đột nhiên mềm lòng, đổi ý không để hắn đi nữa.
Nguyệt Thanh Nhã cũng rất thương yêu Hạ Lãnh, nhưng nàng cũng không muốn để hắn cứ ngâm mình ở trong bình mật mỗi ngày, nếu cứ như vậy thì hắn vĩnh viễn không thể chân chính trưởng thành. Nếu là chim ưng con, vậy thì nên đẩy nó tới bên bờ vực, để cho chính hắn học được đối mặt với sự nguy hiểm, bay lượn khắp bầu trời.
Cơ Thanh Ảnh vừa bước ra ngoài phòng thì lập tức biến mất vô tung, hiển nhiên là trở về Cơ thị hoàng triều. Kiều Tiểu Kiều đứng tại chỗ một hồi, tiếp đó dời bước đi tới gian phòng của Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng đang nằm ở trước bàn, ghi chép tiến độ tu chân với tình hình huấn luyện chiến đấu những ngày qua, đây là thói quen từ khi nàng làm hình cảnh, cho tới bây giờ vẫn còn duy trì.
Kiều Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi: "Băng Băng tỷ, tại sao ngươi lại đồng ý để cho Hạ Lãnh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Lãnh Băng Băng ngẩng gương mặt tuyệt mỹ lên, bên trong đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo lướt qua một tí ôn hoà: "Ngươi biết rồi à?"
"Mặc dù sự tồn tại của Liên minh Tu Tiên quả thật làm cho chúng ta khẩn trương một chút, nhưng còn có phu quân, có chúng ta, Hạ Lãnh làm một người sống trong nhung lụa cũng rất tốt, ít nhất là cả đời vô ưu vô lự." Kiều Tiểu Kiều gật đầu, lại nói: "Tất cả chúng ta chưa từng cưỡng chế đặt quá nhiều mong đợi ở trên người hắn, ngươi hà tất ép buộc hắn như vậy chứ?"
"Ngươi cảm thấy là ta đang buộc hắn đi ra ngoài, mau chóng trưởng thành?" Lãnh Băng Băng nhìn về phía Kiều Tiểu Kiều.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Kiều Tiểu Kiều hỏi ngược lại: "Hắn thương mẫu thân như vậy, tại sao bỗng nhiên lại muốn ra ngoài làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?"
Lãnh Băng Băng không trả lời mà hỏi lại: "Đã bao lâu rồi ngươi nhìn thấy Hạ Lãnh cười một tiếng?"
Kiều Tiểu Kiều không khỏi sững sờ.
"Ta là mẫu thân ruột của hắn, ta hiểu cảm nhận của hắn, cũng biết hắn suy nghĩ cái gì." Lãnh Băng Băng khẽ thở dài một cái, đứng lên đi tới trước cửa sổ, "Nếu như chúng ta vẫn còn ở trên Địa Cầu, như vậy ta cũng chỉ hy vọng hắn an yên, bình thường mà vượt qua đời này là đủ rồi."
"Đáng tiếc, ở đây không phải Địa Cầu, mà là Tiên Vân đại lục." Ánh mắt của Lãnh Băng Băng đột nhiên ngưng lại, "Hơn nữa còn là thế giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé, nguy cơ bủa vây bốn phía. Tất nhiên là ta có thể buộc Hạ Lãnh ở trước mặt, hắn cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì, nhưng người làm mẫu thân như ta thật sự không muốn thấy hắn không vui, ánh mắt khi hắn nhìn ra bên ngoài rõ ràng rất khác."
Kiều Tiểu Kiều im miệng không lên tiếng, đại khái cũng hiểu cảm giác của Hạ Lãnh, còn nhớ lúc nàng và Hạ Thiên quen biết là ở trên núi Thanh Phong, khi đó Hạ Thiên nghe nàng nói về tình hình dưới chân núi, hai mắt hắn cũng vô cùng tỏa sáng.
"Hơn nữa thể chất của Hạ Lãnh còn lợi hại hơn băng hoả linh thể của phu quân, chỉ là chúng ta vẫn chưa kích phát được, dẫn đến tu vi của hắn vẫn luôn trì trệ không tiến." Lãnh Băng Băng chậm rãi nói: "Có lẽ hắn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm ngược lại sẽ có một phen kỳ ngộ, tu vi sẽ còn lợi hại hơn phụ thân háo sắc lười biếng của mình."
Kiều Tiểu Kiều nói: "Ngươi có thể nghĩ thoáng như vậy cũng tốt, miễn cho chúng ta lo lắng, còn phải suy nghĩ khuyên bảo ngươi như thế nào đâu."
"Ta thì có lẩn quẩn gì ở trong lòng chứ?" Trên mặt Lãnh Băng Băng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không phải còn có Mị Nhi và Mộc Hàm sẽ chiếu cố hắn sao?"
"Cũng đúng nha." Kiều Tiểu Kiều vỗ nhẹ vào trán.
"Hắn chính là con trai của Lãnh Băng Băng ta." Lãnh Băng Băng nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo một chút kiêu ngạo.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận