Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2405: Ngươi là người phương nào?

“Hắn thực sự là người của liên minh tu tiên?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Mị Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Không thể nào, chẳng phải Nguyệt tỷ tỷ và Cơ Nữ Hoàng đã sớm xử lý rồi hả, tại sao liên minh tu tiên lại phái người tới Tiên Vân đại lục?”
Hạ Lãnh không khỏi giải thích nói: “Hắn không phải đến vì chúng ta, hắn nói hắn là sứ giả tiếp đón, chuyên môn tiếp dẫn linh đồng trên các thế giới được liên minh tu tiên chọn trúng.”
Sau đó Hạ Lãnh nói sơ lược chuyện của Khổng Thanh Tùng, “Toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy.”
“Mị Nhi, bây giờ ngươi đi coi chừng đám người của Khổng Thị nhất tộc, còn có thu thập tất cả tài liệu trong tộc lại.”
Mộc Hàm sau khi nghe xong, lập tức có phán đoán, rồi nói với Hạ Lãnh: “Người này ta muốn dẫn đi, ngươi không có ý kiến gì chứ.”
Hạ Lãnh biết liên minh tu tiên có tầm quan trọng thế nào với mọi người ở đảo Thần Tiên gật đầu nói: “Đương nhiên không có.”
“Tốt lắm, bây giờ ta sẽ dẫn hắn về đảo Thần Tiên!” Mộc Hàm gật đầu, không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.
“Chờ đã, hắn có điểm gì là lạ!”
Mị Nhi bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, chỉ vào Thanh Liên hòa thượng đang bị hàn quang của Mộc Hàn giữ chặt.
Chỉ thấy trên người Thanh Liên hòa thượng nổi lên ánh sáng màu xanh, sau đó cả người đều bắt đầu vỡ nát, giống như là bị thiêu thành tro tàn, từ từ mà tiêu tán.
“Chuyện gì vậy?” Mộc Hàm trong lòng cả kinh, trước tiên hoài nghi có phải tiểu tử này đang đùa gì đó, kết quả quay đầu liền thấy mặt mũi Thanh Liên hòa thượng cũng vô cùng kinh ngạc, thần sắc hoảng sợ, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Hạ Lãnh cũng thật sự bất ngờ, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, cơ thể Thanh Liên hòa thượng liền tan thành mây khói, trên mặt đất chỉ còn lại một vòng ánh sáng xanh nhạt, cùng với một vài vật phẩm của hắn.
Tình cảnh này thật sự có chút quỷ dị, bất kể là ai nhìn thấy đều sẽ có chút ngây người, không biết phản ứng ra sao.
Chuyện sau đó xảy ra thì càng khiến bọn càng khó hiểu hơn, những tia sáng kia vậy mà đều bay vào trong người Hạ Lãnh, tiếp đó khối ngọc bài trong đống vật phẩm của Thanh Liên hòa thượng kia cũng phát sáng lên.
“Đây là......” Hạ Lãnh vẻ mặt kinh sợ, hoàn toàn không thể giải thích tình huống trước mắt, chỉ là trong đầu hắn lại nhiều một vài ký ức vốn không thuộc về hắn, ý thức bỗng nhiên rơi vào một khoảng không nào đó, trong lúc nhất thời không thể tự kềm chế.
Mộc Hàm lấy tay đặt lên trán Hạ Lãnh, cảm giác được cơ thể hắn không bị thương gì hết, rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ Hạ Lãnh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy thì nàng và Mị Nhi thật sự không biết ăn nói sao với đám người ở đảo Thần Tiên.
“Hắn sao rồi?”
Mị Nhi cũng đến gần, ân cần liếc nhìn Hạ Lãnh bỗng nhiên ngất đi, nhẹ giọng hỏi Mộc Hàm.
“Tạm thời không rõ nữa.”
Mộc Hàm khoát tay, lại cường điệu một câu: “Nhưng không thấy bị thương gì, chờ hắn tỉnh lại rồi hẵng hỏi.”
Lúc này, Hạ Lãnh rơi vào trong thế giới trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Có điều hắn biết rõ đây không phải thế giới chân thực, mà là trong huyễn cảnh bỗng nhiên xuất hiện tại ý thức của hắn, hơn phân nửa là có liên quan đến tên Thanh Liên hòa thượng kia.
“Ngươi là người phương nào?”
Bỗng dưng trong hư không vang lên một giọng nói rất uy nghiêm, giống như tiếng chuông vang, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng kính sợ.
“Ta ư?”
Hạ Lãnh chỉ bản thân, cũng không trực tiếp trả lời, đầu tiên là không biết đối phương là địch hay bạn, hai là muốn kéo dài thời gian, xem có thể moi tin từ đối phương hay không.
Giọng nói kia vẫn là câu nói đó: “Ngươi là người phương nào?”
Hạ Lãnh hỏi ngược lại: “Thế ngươi là ai?”
“Ngươi là người phương nào?” Giọng nói kia từ đầu đến cuối vẫn là câu nói đó, ngay cả ngữ khí cũng không hề thay đổi.
“Ta là Phạm Thanh Liên.”
Hạ Lãnh nghĩ nghĩ, trước tiên báo lên tên của Thanh Liên hòa thượng.
Giọng nói kia cuối cùng thay đổi, phẫn nộ quát: “Ngươi là người phương nào!”
“Ta là Hạ Lãnh.”
Hạ Lãnh cũng phát hiện, nếu như hắn không thành thật trả lời vấn đề này, thì âm thanh kia vẫn sẽ hỏi câu đó.
Giọng nói kia lại hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”
“Ở Tiên Vân đại lục.” Hạ Lãnh đáp.
Sau đó giọng nói kia lại hỏi rất nhiều vấn đề, Hạ Lãnh đã có kinh nghiệm, thành thật mà trả lời từng câu.
“Tốt!”
Cuối cùng, giọng nói kia không vui không buồn nói một câu: “Ta chính là đường trưởng lão tiếp đón của liên minh tu tiên, Phạm Thanh Liên vi phạm quy tắc của liên minh tu tiên, đã giải vào thiên lao, bây giờ ta nhận lệnh tạm thời thay thế chức vụ sứ giả tiếp dẫn của hắn, thời hạn ba trăm năm.”
“Hả?”
Hạ Lãnh nghe vậy, cảm thấy lượng tin tức thật sự quá lớn, trong thời gian ngắn hoàn toàn không tiêu hóa nổi, đang định hỏi thăm một chút tin tức thì ý thức của hắn liền ra khỏi nơi này, quay về trong hiện thực.
Hạ Lãnh vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt tròn trịa của Tiêu Tú Nhi, còn có ánh mắt trợn tròn.
“Nhìn cái gì.” Hạ Lãnh tức giận nói.
“A, công tử, ngươi đã tỉnh?”
Tiêu Tú Nhi sửng sốt một chút, sau đó vô cùng vui mừng mà chạy ra ngoài, đoán chừng là đi báo cho người khác.
Quả nhiên không lâu sau, Mộc Hàm và Mị Nhi mang theo Tiêu Tú Nhi, Phong Thiên Linh còn có Cơ Cửu, cùng nhau đi vào.
“Lãnh nhi, ngươi tỉnh rồi, bây giờ cảm giác thế nào?” Mộc Hàm ân cần hỏi han.
Hạ Lãnh chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình nằm ở trên giường, hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là một khách sạn ở Bắc Vân Quận.”
Mị Nhi vừa cười vừa nói: “Biết ngươi không muốn trở về Ngự Tiên tông và đảo Thần Tiên, vậy nên chúng ta liền bao hết một khách sạn.”
“Phải không?” Hạ Lãnh sờ đầu, lại hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Công tử, ngươi đã ngủ ba ngày ba đêm.”
Sự lo lắng trong ánh mắt Tiêu Tú Nhi vẫn không biến mất, “Cũng may ngươi đã tỉnh, bằng không làm chúng ta lo chết mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận