Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2979: Ngươi không tính

Tiểu Tiên Giới, lục trọng thiên, Đại Thánh Tông.
Nơi này so với Bồng Lai phúc địa nhất trọng thiên còn có dáng vẻ của phúc địa động thiên hơn.
Sông đẹp núi đẹp, chim hót hoa nở, còn có rất nhiều động vật trân quý xuyên thẳng trong rừng, trong đó còn có một số mãnh thú thượng cổ đã bị tuyệt chủng trên trái đất, nhưng nhiều nhất vẫn là hầu tử, nhìn qua rất giống Hoa Quả Sơn.
Hạ Thiên vừa đến, hắn đã gặp phải Tiêu Diễm Diễm, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi ở đây làm gì?” Hạ Thiên nhìn Tiêu Diễm Diễm, thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi chê ngươi xấu xí, đuổi ngươi ra ngoài?”
Tiêu Diễm Diễm nhìn thấy Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, không khỏi giật mình, sau đó vỗ ngực, bất mãn nói: “Ta ở đây chờ ngươi hết một ngày, ngươi đừng có ăn nói khó nghe như vậy.”
“Ta không bắt ngươi chờ.” Hạ Thiên nói, cũng không cảm thấy nữ nhân này đang nói thật.
“Đúng là, người ta có lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú.” Thiên Đình hơi ủy khuất, đưa tay lên khóe mắt, giống như đang lau nước mắt: ‘Ta ở đây chịu khổ còn không phải vì ngươi sao? Ngươi đúng là một tên không có lương tâm.”
Hạ Thiên trừng nàng một cái: “Nói chuyện đàng hoàng đi, nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Ha ha ha, ngươi quả nhiên là thẳng nam sắt thép, tuyệt không lấy nữ hài tử làm niềm vui.” Tiêu Diễm Diễm phá lên cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Cũng không biết làm sao ngươi cua được mấy bà vợ tuyệt sắc nữa. Không phải ngươi cưỡng ép bọn họ chứ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Liên quan gì đến ngươi.”
“Đúng là không có nhân tình.” Tiêu Diễm Diễm đại khái cũng biết được cách ở chung với Hạ Thiên. Chỉ cần không phạm sai lầm không đáng, thái độ thật ra cũng có thể tùy tiện một chút, bởi vì Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến những phương diện này.
Nói xong, nàng lại chuyển sang chủ đề khác: “Hạ Thiên, ngươi rất mạnh, trong thời gian ngắn như thế đã đánh đến lục trọng thiên. Tu vi của ngươi không phải chỉ có Kim Đan Kỳ thôi sao, hay là ngươi che giấu thực lực?”
“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng thì biến đi, ta không rảnh để ý đến ngươi đâu.” Hạ Thiên cũng lười vòng vèo với Tiêu Diễm Diễm, một chút khách sáo với nàng cũng không có.
Tiêu Diễm Diễm cười nói: “Ta biết ngươi vội đi cứu A Cửu, cho nên ta nói thẳng.”
Hạ Thiên quay người rời đi, không hứng thú nuông chiều nàng. Không phải nữ nhân của hắn, dáng dấp lại không đẹp, ở thêm với nàng một phút hắn cũng ngại nhiều.
“Này, đừng đi.” Tiêu Diễm Diễm thấy Hạ Thiên muốn đi, vội vàng giữ chặt hắn. Nhưng vừa chạm vào góc áo của hắn, bỗng nhiên một bóng người vọt ra đánh rớt tay của nàng.
Người đến ngăn trước mặt Tiêu Diễm Diễm, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất đừng nên chậm trễ chuyện của Hạ chưởng môn. Nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi là ai? Ngươi dám ra tay với ta, chán sống rồi đúng không?” Tiêu Diễm Diễm đưa mắt nhìn lại, phát hiện là một nữ nhân trẻ tuổi, diện mạo còn rất xinh đẹp, lập tức hơi khó chịu: “Chẳng lẽ ngươi là nữ nhân mới thu của Hạ Thiên. Như vậy, phẩm vị của hắn bị giảm xuống nhiều lắm.”
“Tôn trọng một chút đi.” Người đến tất nhiên là Hỏa Cửu Linh. Nàng cau mày nói: “Ta là môn nhân của Hạ chưởng môn, nguyên Cửu công chúa Bồng Lai phúc địa Hỏa Cửu Linh.”
“Hỏa Cửu Linh?” Tiêu Diễm Diễm dường như đã nghe qua cái tên này, không thể nhịn được cười: “Ngươi chính là nữ nhân không may xuống dưới hạ giới, yêu đương cùng với tên cặn bã, sau đó bị bỏ rơi, khi trở lại Tiểu Tiên Giới thì bị ép cưới?”
Hỏa Cửu Linh giận dữ, nhấc kiếm chỉ vào Tiêu Diễm Diễm: “Ngươi nói cái gì? Có ngon thì lặp lại lần nữa đi.”
“Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần cũng được.” Tiêu Diễm Diễm trừng mắt nhìn lại: “Ngươi chẳng qua chỉ là môn nhân của Hạ Thiên, kiêu ngạo cái gì. Ta là bạn của Hạ Thiên, còn là bạn thân hai nữ nhân của hắn.”
Nghe xong, Hỏa Cửu Linh hơi do dự. Nếu đối phương có quan hệ thân thiết với Hạ Thiên như thế, tùy tiện xung đột, chỉ sợ Hạ Thiên sẽ đứng về phía nàng ta.
Hạ Thiên nghe Tiêu Diễm Diễm nói xong, khó chịu nói: “Ta cũng không nói ngươi là bạn của ta.”
Tiêu Diễm Diễm mỉm cười với Hạ Thiên: “Có thừa nhận hay không, chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử ở Sương Nguyệt đảo. Giao tình như thế chẳng lẽ còn không được tính là bạn?”
“Không tính.” Hạ Thiên trả lời rất thẳng thắn: “Ta nhớ trước kia ngươi dường như muốn đi theo Ứng Hiểu Nguyệt đối phó vợ Y Y, món nợ này còn chưa tính sổ đâu đấy.”
“Đó chỉ là hiểu lầm.” Tiêu Diễm Diễm không nghĩ đến Hạ Thiên nhắc lại chuyện đó: “Hơn nữa, Ứng Hiểu Nguyệt mà ngươi còn tha thứ được, thu làm thủ ha, chút chuyện đó của ta tính là gì chứ. Huống chi, ta cũng không đối phó Y Tiểu Âm mà. Ta và Y Tiểu Âm cùng với A Cửu trước kia còn là bạn tốt nữa mà.”
Hạ Thiên nói: “Đó là trước kia.”
“Này, Hạ Thiên, ngươi đừng vô tình như vậy chứ.” Tiêu Diễm Diễm hơi gấp lên, nói với Hạ Thiên: “Ta cố ý ở đây chờ ngươi chính là có chuyện rất quan trọng cần nói cho ngươi biết.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Ngươi thích nói thì cứ nói, bây giờ ta còn phải đi tìm Chưởng môn nữa.”
“Ta nói, ngươi đừng đi.” Tiêu Diễm Diễm đang định đuổi theo Hạ Thiên, đáng tiếc đã bị Hỏa Cửu Linh chặn lại, đành phải kêu ầm lên: “Tin tức có liên quan đến A Cửu, ngươi cũng không nghe sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận