Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3810: Ngươi đã trúng độc của Hạ Thiên

“Đúng là sa vào ác đồ mà không biết.”
Gương mặt Vu tiên cô hiện lên sự thương xót, lắc đầu cảm thán: “Nam nhân như vậy không đáng để ngươi yêu, càng không đáng cho ngươi thâm tình. Tình hải vô nhai, quay đầu là bờ.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Dương San nghe mấy lời nói cao thâm như vậy, không khỏi cười lạnh: “Còn tình hải vô nhai, quay đầu là bờ. Ngươi có tư cách gì mà độ người về bờ?”
Ánh mắt Vu tiên cô hiện lên sự thất vọng: “Dương nữ sĩ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có gì lạ sao?”
“Có gì mà lạ?” Vẻ mặt Dương San giễu cợt.
“Ta nhìn gương mặt của ngươi, ngươi sẽ sống lâu nhưng mệnh chú định cô độc.” Giọng điệu của Vu tiên cô vô cùng nhẹ nhàng: “Theo tướng mệnh mà nói, ngươi và Hạ Thiên hoàn toàn không có khả năng gặp nhau, bởi vì thiên đạo không hợp. Nhưng các ngươi lại ở cùng một chỗ, như vậy chỉ có một khả năng, ngươi đã trúng độc của Hạ Thiên, bị hắn khống chế, cho nên ngươi mới như thế.”
Dương San cười lạnh: “Vậy ngươi có nghĩ đến ngươi đã nhìn lầm hay không?”
“Không thể nào.” Giọng điệu Vu tiên cô thay đổi, cực kỳ tự tin: “Mặc dù tướng thuật của ta nông cạn, nhưng đến nay chưa từng nhìn sai.”
“Nếu đã nông cạn thì cũng đừng để mình mất mặt.” Dương San lười dây dưa phương diện không rõ này, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một sát thủ nhận tiền làm việc. Nói nhảm nhiều như vậy chẳng khác nào đề cao bản thân.”
Vu tiên cô có chút tận tình khuyên bảo: “Hạ Thiên kia tướng đoản mệnh, lại trêu chọc thị phi, sớm muộn gì cũng chết. Ta chỉ thương tiếc ngươi tuổi còn trẻ nhưng khả năng sẽ làm quá phụ, chỉ sợ đường tương lai cũng không dễ đi.”
“Câm mẹ miệng của ngươi lại đi.” Dương San nghe nàng ta nguyền rủa Hạ Thiên, tức đến mức chửi tục: “Ngươi mới là có tướng đoản mệnh đấy. Ngươi sớm muộn gì cũng đột tử đấy. Không, ngươi sẽ chết ngay bây giờ.”
“Vì loại nam nhân như thế mà để miệng mình phát ra lời ô uế, cũng là sinh lòng nghiệt chướng.” Vu tiên cô hiên ngang lẫm liệt, tư thế phổ độ thương sinh: “Nếu đã như vậy, xem như bổn tiên cô rũ lòng từ bi cứu ngươi ra khỏi bể khổ.”
Dương San tức đến bật cười, một lần nữa nhịn không được mà mắng: “Ngươi tưởng mình là Bồ Tát sống sao?”
“Không sai.” Vu tiên cô nhận cái danh xưng này tuyệt không hổ thẹn: “Bổn tiên cô chính là Trảm Tình Tiên Cô thượng tọa Oán Triền Động Thục Trung trấn Dương Sơn, chính là Bồ Tát chí thánh trảm tình diệt dục chuyển thế.”
“Ồ, giật gân nhỉ.” Dương San không khỏi liếc mắt: “Cái gì Bồ Tát, chỉ toàn là ngươi tự biên ra thôi.”
“Ngươi dám bất kính đối với Bồ Tát.”
Gương mặt Vu tiên cô hiện lên sự tức giận, lắc đầu cảm khái: “Haiz, quả nhiên hữu tình đều nghiệt, không ai có thể độ. Nếu ngươi không biết tỉnh ngộ như vậy, vậy cũng đừng trách tiên cô ta bắt ngươi làm đầu công án.”
“Ta sẽ cho ngươi một công án trước.” Dương San vọt đến trước mặt Vu tiên cô, một quyền đánh về phía đầu nàng ta.
“Điêu trùng tiểu kỹ, hoàn toàn vô dụng đối với ta.” Nửa người trên của Vu tiên cô bất động, chỉ nhẹ nhàng lay động vòng eo, trực tiếp kéo dài mấy mét tránh khỏi công kích của Dương San.
Dương San một chút cũng không chậm trễ, lập tức dính đến, nhấc chân đá vào đầu Vu tiên cô như cũ.
“Vong ưu trùng, đi.” Vu tiên cô nhướng mày, ném con côn trùng trong tay ra ngoài, sau đó bắt lấy chân Dương San vung qua một bên.
“Sao?” Dương San không tự chủ được bay ra ngoài.
Nhưng rất nhanh nàng đã định trụ được thân hình, một lần nữa phóng đến Vu tiên cô.
Nhưng đi được nửa đường, con côn trùng đối diện đốt một cái, khiến nàng không khỏi hoảng hốt.
Dương San vô thức sờ vào nơi bị đốt, chỗ đó đã sưng đỏ. Tiếp theo, một con sâu nhỏ nhanh chóng trở về bàn tay Vu tiên cô.
“Dương nữ sĩ, ngươi đã bị Vong Ưu Trùng đốt, đã trúng Vong Ưu độc.” Vu tiên cô cất kỹ con côn trùng, đắc ý nở nụ cười: “Chưa đến ba phút, ngươi nhớ đến chuyện cũ, lập tức khí nghịch tạng phủ, thất khiếu chảy máu mà chết. Đương nhiên, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, nhập Oán Triền Động của ta, làm đệ tử thứ mười ba của bổn tiên cô, ta sẽ bảo đảm ngươi bình an vô sự.”
“Ngươi đang vọng tưởng rồi đấy.” Dương San chậm rãi thở ra, cố ép ý thức hoảng hốt xuống: “Với thủ đoạn này của ngươi mà cũng xứng xưng là tiên cô.”
Vu tiên cổ cảm thấy mình đã đạt được, nụ cười càng thêm hiền lành: “Dương nữ sĩ, ngươi đừng vùng vẫy nữa. Nhập động ta, vinh quang vô thượng.”
“Vinh quang cái đầu ngươi đấy.” Dương San cảm giác hơi bị mơ hồ nhưng cũng không quá sợ hãi, ngược lại còn mặc kệ mọi chuyện, chỉ muốn mau chóng bắt sống nữ nhân này.
Có nói nhiều hơn nữa cũng phải quyết một trận thắng thua.
Công kích của Dương San chẳng những không chậm, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
“Ta tu chính là pháp môn nội khí chúc chiếu, quyền cước của ngươi hoàn toàn vô hiệu đối với ta.” Vu tiên cô bất động thanh sắc né tránh công kích của Dương San, vừa cười vừa thuyết phục: “Cho nên, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nhận thua đi. Nếu ngươi chuyển sang làm môn hạ của ta, ta có thể giải độc miễn phí cho ngươi, để ngươi bước lên con đường quang minh vô hạn. Nếu ngươi còn kháng cự, ngươi cũng chỉ có thất khiếu chảy máu, một con đường chết mà thôi.”
“Thật sao?” Một cước của Dương San nhanh chóng đạp vào đầu Vu tiên cô: “Chỉ sợ chưa hẳn đã vậy.”
Mặc dù vẫn không có hiệu quả nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được phòng ngự và thân pháp của Vu tiên cô đã chậm hơn so với trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận