Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3154: Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta làm?

“Ha ha, nếu các ngươi không muốn tham gia, vậy thì quên đi.”
Đối với kiểu gần như khiêu khích của Hạ Thiên, Trịnh Hưởng Sơn không muốn nói nhiều, nhanh chóng đưa ra quyết đoán: “Đây là ân oán của các ngươi với y giới Nam Bắc, Trịnh mỗ cũng không hỏi đến, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Ta và đám ngu ngốc đó có ân oán gì chứ. Bọn họ chẳng xứng có ân oán với ta.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi cũng không có tư cách để hỏi. Có rảnh thì nên nghĩ lại làm thế nào để bảo vệ cái mạng chó của ngươi đi.”
Trịnh Hưởng Sơn còn chưa phản ứng, đám người bên dưới đã không chịu nổi, bắt đầu chỉ trích Hạ Thiên.
“Ta thấy ngươi sợ thì có.”
“Không dám thì chính là không dám, không có trình độ thì chính là không có trình độ, làm bộ cái gì.”
“Đúng đấy, về sau đừng dùng cờ hiệu thần y đi gạt tiền nữa.”
“Tập đoàn Thần Y của ngươi cũng nên đổi tên đi, thành tập đoàn lừa gạt, như thế nào?”
“Y Nhân Các cũng mau chóng đóng cửa, âm Y Môn đồ tài hại mệnh sớm nên đuổi tận giết tuyệt.”
“…”
“Một đám ngu ngốc, câm miệng cho ta.” Hạ Thiên khó chịu trừng đám người kia, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Cũng không phải những người này bị Hạ Thiên dọa sợ, mà là bọn họ há hốc miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Hạ Thiên, ngươi điên rồi, ngươi dám sử dụng thủ đoạn đó với đồng nghiệp y giới, đúng là không thể tha thứ.”
Trước đó, Hồ Mộc Vũ đã bị mất mặt, bây giờ không nhịn được muốn nhảy ra tìm cơ hội lấy lại mặt mũi, ý đồ tạo hình tượng cường thế, được y giới Nam Bắc tán thưởng.
Hạ Thiên hỏi ngược một câu: “Con mắt nào của tên ngốc ngươi nhìn thấy ta làm?”
“Cái này, ngoại trừ ngươi thì còn có ai nữa?”
Hồ Mộc Vũ đích thật không nhìn thấy Hạ Thiên ra tay với những người kia, trong lòng cũng không cho rằng Hạ Thiên có bản lãnh có thể khiến cho rất nhiều người biến thành câm điếc cùng lúc. Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể đổ hết cho Hạ Thiên mà thôi.
“Vừa rồi bọn họ chỉ trích ngươi, kết quả ngươi vừa quát, bọn họ đã không thể phát ra âm thanh nào, nhất định là ngươi làm…”
Lời còn chưa nói hết, Hồ Mộc Vũ bỗng nhiên mở to mắt, biểu hiện kinh hãi, bởi vì hắn ta cũng không phát ra được âm thanh.
Trịnh Hưởng Sơn không khỏi biến sắc, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không? Sẽ mang đến hậu quả gì hay không?”
“Ta chẳng hề làm gì cả.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đám ngớ ngẩn đó biến thành câm điếc cũng không phải do ta làm, ngươi đừng vu oan cho người tốt.”
“Ngươi cho rằng đứng trên đài đều là ai chứ?” Trịnh Hưởng Sơn cảm thấy Hạ Thiên không hề nể mặt ông ta: “Bọn họ không phải là những lão thành thành danh trong y giới mấy chục năm sao? Ngươi xuất đạo được mấy năm, đã dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt chúng ta, sử dụng mấy thủ đoạn nhỏ như thế này?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu là thủ đoạn nhỏ, ngươi hãy giúp bọn họ giải quyết đi.”
“Ngươi thật sự cho rằng y thuật của ngươi thông thiên sao?” Trịnh Hưởng Sơn nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi tức cười. Ông ta điểm một ngón tay, mấy chục hàn quang mạnh mẽ bắn ra, trong nháy mắt đâm thẳng vào mi tâm của những người không nói được.
“Chẳng lẽ đây chính là Hàn Quang Cửu Châm trong Hàn Sương Thiên Hạ?”
“Quả nhiên không hổ danh là khôi thủ y giới, châm pháp đúng là có một không hai trong thiên hạ.”
“Không sai, ta đã sớm nghe nói đến Hàn Quang Cửu Châm, bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy.”
“Ha ha, tiểu tử kia còn đang dương dương tự đắc, không nghĩ đến lại bị Trịnh hội trưởng đánh vào mặt.”
“…”
Một số người ban đầu bị hù không dám phát ra tiếng, lúc này bọn họ nhìn thấy Trịnh Hưởng Sơn ra tay, tất cả đều la lên.
Nhưng kết quả không như mọi người mong muốn.
Hàn Quang Cửu Châm chẳng những không giúp giải quyết vấn đề cho những người kia, ngược lại có rất nhiều người mắc nghẹn hơn, nói không ra lời.
“Không thể nào.” Trịnh Hưởng Sơn cau mày, vẻ mặt không thể tin nổi: “Tại sao Hàn Quang Cửu Châm của ta lại vô hiệu? Rốt cuộc ngươi đã làm gì bọn họ?”
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Ta đã nói rồi, ta chẳng làm gì đám ngu ngốc đó cả. Cho nên, ngươi có làm cái gì cũng không có tác dụng.”
“Chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn dám giảo hoạt phản biện?”
Trịnh Hưởng Sơn thật sự cơn giận khó bình, chỉ vào Hạ Thiên mà nói:
“Ta vốn muốn cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu thu liễm tài năng, trung thực làm người, ta sẽ thả cho các ngươi một ngựa, không truy cứu thù cũ năm xưa. Ai nghĩ đến tiểu tử ngươi minh ngoan bất linh làm ra những chuyện như thế. Ta thấy nên tiêu diệt Quỷ Y Môn các ngươi thật sạch sẽ.”
Hạ Thiên khoát tay, không hề lo lắng: “Quỷ Y Môn chẳng liên quan gì đến ta, ngươi muốn diệt thì diệt, chỉ cần ngươi có bản lãnh thôi. Tuy nhiên, ngươi mắng ta và vợ Y Y lâu như vậy, món nợ này nhất định phải tính toán cho rõ ràng.”
“Ta thấy các ngươi nhất định có mưu đồ khác.” Trịnh Hưởng Sơn giận quá hóa cười, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Quả nhiên các ngươi mai phục ở đây, vậy thì tốt, lão phu tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.”
Hạ Thiên quay lại nhìn Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nàng nói có phải đầu óc của lão đầu nhi này không được tốt hay không?”
“Hơn phân nửa là giả bộ hồ đồ.” Y Tiểu Âm thản nhiên đáp lại một câu.
“Mạng là của ngươi, ta lười cứu, nhưng lão hồ đồ này có thể trị.” Hạ Thiên gật đầu, nói với Trịnh Hưởng Sơn: “Chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu mấy cái trước ta, ta có thể chữa trị giúp ngươi.”
Trịnh Hưởng Sơn tức giận đến mức phổi muốn nổ tung: “Ngươi dám sỉ nhục ta như vậy.”
“Đây không phải sỉ nhục mà là cho ngươi một cơ hội.” Hạ Thiên học theo ngữ điệu của Trịnh Hưởng Sơn vừa rồi: “Nhưng xem ra, ngươi không hề biết trân quý cơ hội này, vẫn muốn gây phiền phức cho ta và vợ Y Y, vậy thì ngươi đi chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận