Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3805: Vì sao các ngươi lại không có việc gì?

“Rõ.”
Đám vệ sĩ áo trắng lập tức chia thành hai tổ, tách Hạ Thiên và Dương San ra, quyết định tiêu diệt từng bộ phận.
Dương San tuyệt không sợ đám vệ sĩ này, nhưng đối với cái gọi là phù kiếm thì hơi lo lắng một chút, cho nên nàng lựa chọn tránh mũi nhọn.
Đám vệ sĩ áo trắng lập tức thừa cơ truy kích, phù kiếm múa đến kín không kẽ hở, phong bế đa số đường lui của Dương San, chỉ chờ nàng tiến vào trong kiếm trận.
Về phần Hạ Thiên, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện né tránh, nhượng bộ hay phản kích, chỉ đứng im bất động.
Phốc phốc phốc.
Vài tiếng vang nhẹ vang lên, lập tức đâm Hạ Thiên xuyên thấu như con nhím.
“Ha ha ha ha.” Bạch Thiên Minh nhìn tình huống, trong nháy mắt phình bụng cười to: “Với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám xưng là đệ nhất thiên hạ, đúng là cười chết người. Ta thấy ngươi ngay cả con gà nhép cũng không bằng, chẳng hiểu vì sao đại ca, tam ca lại bại dưới tay ngươi. Ngươi được ca ngợi đến lợi hại như vậy còn không phải chết trong tay của ta sao?”
Trong lúc Bạch Thiên Minh đang cười không dứt, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên bên tai của hắn ta: “Ngươi nói ai chết trong tay ngươi?”
“Cái gì?” Bạch Thiên Minh sợ hãi cả kinh, xoay người nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn ta: “Tại sao ngươi…”
Một giây sau, hắn ta nhìn về phía Hạ Thiên đang đứng, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh theo gió tiêu tán.
Đám phù kiếm đâm về phía Hạ Thiên đều đâm thủng người xuất kiếm.
Phốc.
Đám vệ sĩ áo trắng đều không rõ ràng cho lắm, tất cả mở to mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, lập tức thổ huyết ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Dương San rất nhanh đã quen với hàn ý phù kiếm phát ra.
Chỉ cần né tránh mũi nhọn, giải quyết người là được.
Rất nhanh, nàng đã dần dần đánh bại đám vệ sĩ áo trắng.
“Không thể nào?” Bạch Thiên Minh kinh ngạc, thật sự không thể nghĩ ra được: “Đây chính là Băng Phách Kiếm Phù Kiếm. Cho dù chỉ có một phần trăm uy lực, nhưng hàn khí mà nó phát ra cũng đủ đông cứng các ngươi, vì sao các ngươi lại không có việc gì?”
Hạ Thiên cười nói: “Bởi vì ta là băng hỏa linh thể. Thứ hàn khí này đối với ta mà nói chẳng những không nguy hại mà còn được xem là thuốc bổ.”
“Trên thế giới có loại thể chất đó sao?” Nghi hoặc dần dần tan đi trong mắt Bạch Thiên Minh, nhưng thay vào đó là sự hoảng sợ, rất nhanh lại chỉ vào Dương San: “Nhưng tại sao nàng ta lại không có việc gì?”
Hạ Thiên thành thật đáp: “Nàng ấy là nữ nhân của ta, ta sao có thể để nàng ấy xảy ra chuyện?”
“Được, ta nhận thua.” Ánh mắt Bạch Thiên Minh hiện lên sự giãy dụa, nhưng rất nhanh từ bỏ: “Hồ Thấm Nguyệt tùy các ngươi ra vào, ta mặc kệ. Giữ được rừng không lo không có củi đốt, về sau sẽ có… A!”
Bốp.
Một cái tát vang dội.
Bạch Thiên Minh còn chưa nói xong, gương mặt đã ăn một cái tát của Hạ Thiên, trong nháy mắt mặt sưng như đầu heo.
“Ngươi, ngươi đánh ta?” Bạch Thiên Minh không thể tin được: “Ngươi dám đánh ta, ngươi có còn đạo nghĩa giang hồ hay không? Ta đã nhận thua mà ngươi còn đánh ta?”
“Đầu óc của ngươi quả nhiên có bệnh.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái gì là đạo nghĩa giang hồ cẩu thí, liên quan gì đến ta. Nếu ngươi muốn giết ta, vậy ngươi cũng đừng trách ta đánh chết ngươi.”
Bạch Thiên Minh mở to mắt: “Ngươi muốn giết ta?”
“Ngươi hỏi rất thú vị.” Dương San tức giận đến bật cười: “Ngươi sắp xếp chiến trận này là để giết chúng ta, tại sao lại lẽ thẳng khí hùng đến như vậy? Bây giờ đến phiên ngươi, ngươi lại lộ ra vẻ mặt này?”
“Ta, ta chỉ đùa một chút thôi mà. Đúng, chỉ đùa một chút thôi.” Bạch Thiên Minh bị dọa đến mức cà lăm, vội vàng ngụy biện: “Thật ra, ta vẫn cho rằng điều chính xác duy nhất mà cha ta làm được chính là mời hai vị đến hồ Thấm Nguyệt. Đại ca ta đã sớm có hai lòng, muốn giết cha ta, sau đó chiếm lấy gia tộc và tập đoàn.”
“Lần này giết chết các ngươi là do bọn họ sai ta làm. Ta không thích làm bạn với bọn họ, chỉ cần các ngươi nói một câu, bây giờ ta mang các ngươi đi tìm bọn họ tính sổ.”
“Ngươi đúng là phủi sạch không còn một mảnh. Vừa rồi thái độ của ngươi cũng không phải như vậy.” Dương San lạnh giọng nói.
Bạch Thiên Minh quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên và Dương San: “Hạ thần y, Dương tiểu thư, ta thật sự không có sát tâm với các ngươi, hết thảy chỉ là bất đắc dĩ, thật sự là do người khác bức ta. Nếu ta không làm theo, chẳng những ta sẽ mất mạng, ngay cả Đình Đình cũng mất mạng luôn. Ta thích Đình Đình, tuyệt đối không thể để cho nàng ấy xảy ra chuyện.”
“Đình Đình?” Dương San sửng sốt: “Chính là Phong Đình Đình thích Bạch Thiên Hào đó à?”
“Đúng.” Bạch Thiên Minh lộ ra biểu hiện đáng thương: “Ta biết nàng ấy không thích ta, chỉ thích tam ca của ta, nhưng ta không ngại. Nàng ấy chính là mạng, là thần của ta, là tất cả mọi thứ của ta. Chỉ cần nàng ấy bình yên, ta cái gì cũng có thể đồng ý. Đại ca ta đã bắt Đình Đình đi, sau đó bắt ta làm như thế này. Ta và các ngươi không cừu không oán, xưa nay ta cũng không được cha ta coi trọng. Thật ra ông ấy có chết hay không cũng không quan trọng đối với ta. Làm sao ta có thể hận các ngươi được.”
Dương San nhất thời im lặng.
“Chỉ cần các ngươi tha mạng cho ta, bây giờ ta dẫn các ngươi đi tính sổ với đại ca ta.” Bạch Thiên Minh dập đầu với Hạ Thiên và Dương San: “Nếu như các ngươi có thể tiện tay cứu luôn Đình Đình, ta còn có thể giúp các ngươi giết những người khác của Bạch gia. Đến lúc đó, toàn bộ gia sản Bạch gia tặng cho các ngươi hết… A!”
Hạ Thiên một cước đạp tới: “Liếm chó rất đáng thương nhưng ngươi thì thật sự rất buồn nôn.”
Bành.
Chẳng qua khi Hạ Thiên vừa mới chạm đến Bạch Thiên Minh, một tiếng nổ vang lên, trong phạm vi mấy mét đều bị nổ thành một cái hố cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận