Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3081: Dùng óc heo suy nghĩ cho thật kỹ

Nữ nhân trẻ tuổi bỗng cảm giác ngực tê rần, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, lão nhân mặc đường trang rốt cuộc cũng được đám người kia luống cuống tay chân cứu giúp, hợp thời chậm rãi tỉnh lại.
“Ngươi ăn hiếp ta một cách quá đáng.” Lão nhân mặc đường trang vừa tỉnh lại, lập tức chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi còn chiêu thức bẩn thỉu nào thì lấy ra hết đi, xem lão phu có bị đánh hay không.”
“Đều là người học y, nhưng ngươi lại dùng mấy chiêu thức hạ lưu bẩn thỉu này.”
“Đúng là bại hoại. Ngươi mua chuộc một nữ nhân đến nói xấu Đường lão, hủy hoại danh dự của Đường lão, rắp tâm hiểm ác.”
“Tại sao ngươi lại vô sỉ đến mức như thế? Không giết hắn, không đủ bình dân phẫn.”
“Ngươi không có chút y đức nào cả. Cho dù y thuật ngươi có cao như thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng chỉ là một tai họa mà thôi.”
Đám người kia đều tranh nhau chỉ trích Hạ Thiên, không ai nhìn xem nữ nhân trẻ tuổi kia có thể cứu được hay không.
A Cửu tiến lên dò xét tình huống của nữ nhân kia. Quả nhiên đã chết.
“Lão đầu nhi kia tự mình gọi nữ nhân, chơi cho thống khoái, lại bị nữ nhân này chỉ trích…” Hạ Thiên cười hì hì phản bác: “Chuyện này từ đầu đến cuối có liên quan gì đến ta sao?”
“Không cần suy nghĩ, nữ nhân này nhất định được đã ngươi thuê.”
“Đúng, nếu không, tại sao lại trùng hợp như vậy. Ngươi vừa tung tin đồn nhảm, đã có một nữ nhân xuất hiện xác nhận?”
“Đúng vậy.”
“…”
“Các ngươi không khỏi quá buồn cười. Các ngươi hãy dùng óc heo của mình suy nghĩ cho thật kỹ.” A Cửu thật sự không chịu nổi đám người thiểu não kia, nhịn không được liền nói: “Chúng ta chỉ đến ăn một bữa cơm mà thôi, cũng chẳng có mắt tương lai, chẳng lẽ có thể dự liệu được Bình Giang Song Sát ở đây? Đồng thời cũng dự liệu được các ngươi mai phục ở đây? Lại dự liệu vị Đường lão tiên sinh này sẽ đến? Điều này có thể sao?”
“Ơ…”
Lời nói của A Cửu khiến đám người kia như phát mộng. Không suy nghĩ thì thôi, một khi cẩn thận suy nghĩ lại, ngay cả đồ ngốc cũng hiểu được, Hạ Thiên hoàn toàn không có khả năng sắp xếp. Cho dù hắn thật sự sắp xếp người, cũng không thể tìm đến Đường lão, làm sao có thể nghĩ xa như vậy?
Nghĩ như vậy, ánh mắt không ít người nhìn lão nhân mặc đường trang có chút không đúng.
“Nói bậy nói bạ.” Lão nhân mặc đường trang bình tĩnh lại, mắt thấy không ít người bị A Cửu thuyết phục, lập tức khiển trách: “Các ngươi đang khi dễ lão nhân gia sáu mươi chín tuổi ta. Mặc cho ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, bén nhọn đến cỡ nào, ngươi cũng đừng hòng chửi bới lão phu.”
“Được rồi, lão đầu.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Biểu diễn như vậy cũng đủ rồi. Ban đầu ta chẳng hứng thú vạch trần ngươi, nhưng cái tên ngớ ngẩn ngươi cứ nhất định phải gây phiền phức cho ta và Cửu nha đầu.”
“Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.” Lão nhân mặc đường trang biến sắc, cuối cùng nghiến răng, nói tiếp: “Chuyện lúc trước của các ngươi tạm thời không đề cập đến, còn cần thẩm tra lại cẩn thận, nhưng việc các ngươi phỉ báng danh dự của lão phu lại là sự thật. Lão phu nhất định bắt hai người các ngươi lại, giao cho hiệp hội xử lý.”
Nói xong, giọng ông ta hơi hòa hoãn lại, có chút thấm thía: “Đương nhiên, tội các ngươi cũng không đáng chết. Nếu có người mượn cơ hội trả thù các ngươi, nhất định đưa các ngươi vào chỗ chết, lão phu cũng sẽ toàn lực đảm bảo các ngươi một mạng.”
Lão nhân mặc đường trang cũng không nhất định muốn làm gì Hạ Thiên và A Cửu, chỉ muốn mượn chuyện như vậy dựng nên hình tượng đại công vô tư, lo lắng chính nghĩa của ông ta. Về sau, ông ta sẽ có cơ sở tranh cử chức Hội trưởng hiệp hội y giới Nam Cương.
Ông ta thấy, Hạ Thiên chẳng qua chỉ là đồ đệ của Trương Minh Đà, y thuật chưa chắc đã giỏi, nhưng gây thù hẳn đủ nhiều.
Chỉ cần có thể bắt Hạ Thiên xử lý theo pháp luật, như vậy những tông môn bị Trương Minh Đà gây họa năm đó sẽ đầu nhập vào ông ta. Đến lúc đó, ông ta sẽ có cái để đấu với Trịnh Hưởng Sơn.
Đáng tiếc, ông ta đã tính sai hai chuyện. Đầu tiên là y thuật của Hạ Thiên, thứ hai là tính tình của Hạ Thiên.
“Lão đầu nhi, có phải ngươi cảm thấy nữ nhân kia và Lương Tế Dân chết rồi, ngươi có thể phủi mình sạch sẽ?” Hạ Thiên khinh thường nhìn lão nhân mặc đường trang: “Còn bảo vệ chúng ta một mạng? Ngươi cũng xứng nói những lời này. Ngươi tưởng mình là đại tông sư à?”
“Quả nhiên minh ngoan bất linh.” Sắc mặt lão nhân mặc đường trang lạnh lại, biểu hiện âm tàn: “Rốt cuộc các ngươi được ai sai khiến? Vì sao các ngươi nhất định phải hủy đi danh dự của lão phu? Chẳng lẽ lão phu đã cản đường của ai sao?”
Lời này nói nghe hơi cứng ngắc, nhưng lượng tin tức lại khá nhiều.
Chẳng những đóng đinh Hạ Thiên vu khống, đồng thời còn tận lực chuyển hướng gió, ám chỉ Hạ Thiên bị người khác sai khiến mới cố ý làm như vậy.
Tiếp theo, ông ta đưa ra một dự thuyết, khẳng định ông ta đã cản đường ai đó?
Người khác nghe xong, tự nhiên sẽ nghĩ rằng, Đường lão cản đường ai?
Đường lão trước giờ không tranh quyền thế, lấy giúp người làm niềm vui, có thể cản đường ai chứ? Dấu hiệu duy nhất chính là có người bóng gió nói rằng, hình như có người đề nghị Đường lão đảm nhiệm chức Hội trưởng hiệp hội y giới lần tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận