Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3654: Ngươi không muốn biết ngươi có thể chết sao?

“Ta biết.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Từ đại tiểu thư đêm qua chính là ngươi.”
“Ồ?” Lam Y Nhân nghe xong, không khỏi giật mình. Từ đại tiểu thư chỉ mới hai mươi, còn Từ Tú Nguyệt trước mắt tối thiểu cũng ngoài bốn mươi, hoàn toàn không phải một người.
Còn nữa, không phải Từ đại tiểu thư đã chết hôm qua rồi sao?
“Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?” Nam Cung Uyên mơ hồ, hoàn toàn nghe không hiểu hai người này đang nói cái gì.
“Nơi này không có chuyện của ngươi, cút sang một bên.” Từ Tú Nguyệt mất kiên nhẫn, đưa tay đánh bay Nam Cung Uyên.
Nam Cung Uyên lăn mười mấy mét, ngất thẳng cẳng.
Về phần Hứa Kiều Na, chẳng biết đã đi nơi nào rồi.
“Ngươi cũng nên chết đi mới đúng.” Lam Y Nhân lạnh giọng nói.
“Bổn tọa là giáo chủ Huyền Thi Giáo, làm sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được.” Từ Tú Nguyệt cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Có thể nói như vầy, chỉ cần trên thế giới này còn có người sống, bổn tọa sẽ không chết, lúc nào cũng có thể mượn xác hoàn hồn. Đây chính là công pháp độc hữu của Huyền Thi Giáo.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Nếu ngươi không chết, vậy ngươi lộ ra chân thân cho ta xem.”
“Ha ha, ngươi cho rằng bổn tọa ngây thơ giống như ngươi sao?” Từ Tú Nguyệt lắc đầu, có chút khinh bỉ nói: “Thật ra, đây chính là cách cục khác biệt giữa phàm nhân và ma tộc. Nhận biết về sinh tử của các ngươi thật sự quá nhỏ hẹp. Nếu ở liên minh tu tiên, thậm chí là sâu không vô tận, chẳng khác nào chính là chuyện tiếu lâm.”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm: “Vậy ngươi chết thêm một lần nữa đi.”
“Khoan đã.” Từ Tú Nguyệt vô thức lui lại, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Hạ Thiên, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ vì sao hôm nay ta lại đến tìm người à?”
“Không hiếu kỳ.” Hạ Thiên lắc đầu.
Từ Tú Nguyệt kinh ngạc, nhưng vẫn nói tiếp: “Chuyện đêm qua chỉ là cơ duyên xảo hợp, bổn tọa không muốn nói thêm, cũng không trách tội các ngươi. Hôm nay ta đến tìm ngươi chính là muốn thương lượng một số chuyện.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên vẫn trả lời dứt khoát.
“Không, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Từ Tú Nguyệt giống như đã tính trước, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết rốt cuộc ai ở sau lưng nhằm vào ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết rốt cuộc người nào đứng đằng sau ma tộc à? Chẳng lẽ ngươi…”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi không muốn biết ngươi có thể chết sao?”
“Tại sao ngươi lại không muốn?” Từ Tú Nguyệt một chút cũng không tin, nói với Hạ Thiên: “Ngươi nhất định rất muốn biết, tại sao ngươi lại giả bộ như không thèm để ý? Chỉ cần ngươi hợp tác với bổn tọa. Đến lúc đó, ngươi sẽ xưng vương xưng bá trên trái đất, vô địch thiên hạ cũng không thành vấn đề.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với việc xưng vương xưng bá. Hơn nữa, ta đã vô địch thiên hạ, không cần hợp tác với ngươi.”
Từ Tú Nguyệt cười nhạo: “Hạ Thiên, bổn tọa khuyên ngươi một câu, ngươi nên đả khai nhãn giới, phàm nhân không thành đại sự gì đâu. Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác, bây giờ bổn tọa có thể giúp ngươi thoát thai hoán cốt, thành tựu ma thân vô thượng.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Để lại di ngôn xong chưa?”
Từ Tú Nguyệt nghe xong, không khỏi giận dữ, quát mắng: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức của một mình ngươi thì có thể chống lại Lục Ma Đài chúng ta sao?”
“Cái gì mà Lục Ma Đài? Đối với ta mà nói chỉ là phế vật mà thôi.” Hạ Thiên đương nhiên khinh thường thuyết pháp này: “Tác dụng tồn tại duy nhất của các ngươi chính là tôi luyện châm pháp cho ta.”
“Đúng là dõng dạc, vậy thì không còn gì để nói nữa.” Ánh mắt Từ Tú Nguyệt hiện lên sự thất vọng, lắc đầu cảm thán: “Thật ra bổn tọa rất coi trọng ngươi, cố ý vun trồng, cho nên mới khoan dung cho tội mạo phạm của ngươi. Bây giờ xem ra, ta nên dạy cho ngươi một bài học.”
Hạ Thiên cười nói: “Tốt nhất ngươi nên có trò mới. Nếu không, lần này ngươi chết còn thảm hơn.”
“Hừ, bổn tọa sẽ không chết.” Từ Tú Nguyệt cười lạnh: “Ngươi giết chỉ là cơ thể tạm của bổn tọa mà thôi. Nhân khẩu trên trái đất có đến mấy tỷ người, ngươi có thể giết được mấy lần?”
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Ngươi có bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu.”
“Ông xã, người này hơn phân nửa chính là đang phô trương thanh thế.” Tâm niệm Lam Y Nhân thay đổi thật nhanh, rất nhanh nghĩ thông suốt một số chuyện: “Trên thế giới này tuyệt đối không tồn tại công pháp có thể sử dụng vô số lần. Cái gọi là mượn xác hoàn hồn nhất định cũng phải có hạn mức.”
Từ Tú Nguyệt nghe xong, ánh mắt co lại, tuy nhiên biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bật cười một tiếng khinh thường.
“Có thể ma giới các ngươi còn sử dụng được vô số lần nhưng nơi này là trái đất.” Lam Y Nhân nói tiếp: “Bằng không, các ngươi sẽ không tiến hành loại nghi thức tà giáo đó, thậm chí nghi thức còn bị chúng ta phá ngang. Như vậy, số lần sẽ càng ít lại. Còn nữa, với tính cách kiêu căng của các ngươi, làm sao có chuyện các ngươi cúi đầu trước phàm nhân? Trừ phi sống chết trước mắt khiến ngươi không thể không cúi đầu.”
Nói đến đây, Lam Y Nhân cười nhạo một tiếng, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ông xã, nếu ta đoán không sai, số lần bà ta mượn xác hoàn hồn khẳng định không quá ba lần nữa.”
“Im ngay.” Từ Tú Nguyệt vốn đang ôm tâm tư nghe trò cười, bây giờ lại có chút thẹn quá hóa giận: “Bổn tọa sẽ làm thịt tiện nhân ngươi trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận