Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2896: Ngươi còn có giá trị gì nữa

Trán nữ nhân mặc hồng sam dần dần rịn mồ hôi, có vẻ như đang rất vất vả, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Phi đao của ta đếm mãi không hết, ba mươi hai thanh cũng đủ băm ngươi thành thịt nát.”
Lúc trước, Ninh Khiết gặp phải chuyện không vui, từ đó dưỡng thành tính tình nội liễm, nhẫn nhịn, xưa nay sẽ không hành động theo cảm tính. Năm đó, cũng chỉ khi cứu Hạ Thiên, nàng mới kích động qua một lần.
Trải qua Dạ Ngọc Mị huấn luyện, nàng trở nên âm tàn và bình tĩnh hơn mấy phần. Khi đối chiến, nàng thích tính trước làm sau, sau đó một kích giết địch.
Ví dụ như bây giờ, sở dĩ Ninh Khiết chỉ né tránh mà không phản kích, nàng muốn thăm dò giới hạn thấp nhất của nữ nhân mặc hồng sam, xác định nàng ta không che giấu hậu thủ mới quyết định phản kích.
“Hết cách rồi sao? Bây giờ đến phiên ta?” Ninh Khiết cười nhạt, lòng bàn tay vận một luồng hơi lạnh, ngón tay khẽ đảo trên dưới đã băng trụ ba mươi thanh phi đao, sau đó bóp nát thành vụn băng.
Nữ nhân hồng sam kinh ngạc không thôi, còn chưa lấy lại tinh thần, cổ đã bị Ninh Khiết nắm chặt.
“Thả, thả ta ra.” Nữ nhân mặc hồng sam giãy dụa: “Ngươi mau thả ta ra.”
Ninh Khiết lạnh giọng nói: “Tài nghệ không bằng ngươi, ngươi nên có chơi có chịu chứ.”
Ánh mắt nữ nhân mặc hồng sam lóe lên sự hoảng sợ, cuống quýt cầu xin tha thứ: “Đừng, đừng giết ta, ta nhận thua.”
“Như vậy mới đúng.” Ninh Khiết thả lỏng tay, ném nữ nhân mặc hồng sam xuống đất, nhìn cũng chẳng muốn nhìn, chỉ quay người nhìn về phía Hương Ba quốc vương: “Ngươi xem kịch đủ chưa? Bây giờ là chúng ta tính toán món nợ với nhau.”
Hương Ba quốc vương tươi cười phủi tay: “Đặc sắc, thật đặc sắc, không hổ danh là Phiếu Miểu Tiên Môn. Đáng tiếc, ngươi xác định ngươi thắng sao?”
Ninh Khiết còn chưa kịp hiểu ra lời này của ông ta có ý gì, bỗng nhiên một luồng gió thổi tới sau lưng, nữ nhân hồng sam xuất hiện đằng sau nàng, một thanh tiểu đao thuận thế đâm vào hậu tâm của nàng.
“Hừ, tiện nhân, dám để trống phía sau lưng cho kẻ địch của mình. Ngươi chính là đang tìm chết mà.” Nữ nhân mặc hồng sam một kích thành công, không khỏi cười gằn: “Người của Phiếu Miểu Tiên Môn quả nhiên ngu như lợn, Thánh giáo ta và tông môn các ngươi là đại địch sinh tử, ngươi buông tha ta, nhưng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu. Ha ha ha.”
Đang cười, nữ nhân mặc hồng sam dường như ý thức được điều gì, tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
“Cười xong chưa, cười đủ chưa?” Ninh Khiết nheo mắt, ánh mắt tràn ngập sát cơ.
“Ngươi, tại sao ngươi lại không có việc gì?” Lúc này, nữ nhân mặc hồng sam mới phát hiện không ổn, cúi đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện thanh tiểu đao nàng ta đâm vào hậu tâm Ninh Khiết chỉ còn lại chuôi đao.
Ninh Khiết thở dài: “Vốn ta muốn lưu ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lại không trân quý, ngươi cũng đừng nên trách ta.”
“Khoan đã, đây chỉ là hiểu lầm… A!” Nàng ta còn chưa nói hết, Ninh Khiết đã đánh một chưởng vào tim nữ nhân mặc hồng sam, đánh cả người nàng ta bay ra ngoài.
Nữ nhân mặc hồng sam hoảng sợ. Khi nàng ta cho rằng mình chết chắc, nàng ta đưa tay lên sờ, phát hiện lông tóc không thương, không khỏi cười to: “Ha ha ha, chưởng pháp của ngươi không có lực, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.”
Ninh Khiết mặt không thay đổi nhìn nữ nhân mặc hồng sam, không hề lên tiếng.
“Hừ, làm bộ cái gì, ta sẽ giết đồng bạn của ngươi, để ngươi hối hận suốt đời.” Nữ nhân mặc hồng sam vừa đưa mắt, đột nhiên phát hiện nàng ta bị ném đến bên cạnh Tôn Hinh Hinh, không khỏi nhe răng cười. Một thanh trường kiếm bay ra khỏi tay áo, sau khi rơi vào trong tay thì bổ nhào về phía Tôn Hinh Hinh không chút phòng bị.
Tôn Hinh Hinh giật mình, vô thức đưa tay chống đỡ.
“Ngươi dám dùng tay chặn kiếm, đúng là ngu xuẩn hết mức.” Nữ nhân mặc hồng sam trào phúng.
Bành.
Trường kiếm nữ nhân mặc hồng sam đích thật chém trúng hai tay Tôn Hinh Hinh nhưng nàng ta không đạt được kết quả như mình mong muốn.
Hai tay Tôn Hinh Hinh khoanh lại, dùng linh khí tạo thành một bức tường vô hình chống đỡ trường kiếm.
“Không thể nào.” Nữ nhân mặc hồng sam thật sự không cách nào tiếp thu được. Nếu nói nàng ta bị Ninh Khiết đánh bại, nàng ta còn có thể thuyết phục mình một hai. Bây giờ ngay cả Tôn Hinh Hinh yếu đuối cũng chặt không trúng, lòng tự tin của nàng ta lập tức không còn.
“Ngu đến mức không có thuốc chữa chỉ có ngươi.” Ninh Khiết cười lạnh: “Nhưng đây cũng là lần ngu xuẩn cuối cùng của ngươi.”
Nữ nhân mặc hồng sam còn chưa hiểu ra, nàng ta bỗng dưng cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi, đang định mở miệng lên tiếng, một luồng hơi lạnh từ đan điền nàng tuôn ra, trong nháy mắt quét sạch toàn thân, chưa đầy nửa giây ngắn ngủi, cả người đã bị đông cứng thành băng điêu, ầm ầm sụp đổ, biến mất vô ảnh vô tung.
“Đây là nàng ta tự tìm. Hinh tỷ, ngươi không cần phải đau lòng.” Ninh Khiết thấy cảm xúc Tôn Hinh Hinh có chút sa sút, không khỏi an ủi.
Tôn Hinh Hinh mỉm cười: “Ta không yếu đuối như vậy đâu. Có một số người gieo gió gặt bão, hoàn toàn không đáng đồng tình. Từ lúc ta gặp Hạ Thiên, ta đã hiểu được điều này.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Khiết biết tâm địa Tôn Hinh Hinh thiện lương, sợ nàng đau lòng, cũng may nàng đã quá lo xa.
“Tốt, rất tốt, rất rất tốt.” Hương Ba quốc vương ngồi xem kịch vui, cả người kích động, đưa tay chỉ Ninh Khiết và Tôn Hinh Hinh: “Chúc mừng các ngươi đã thắng được cơ hội đàm phán với bổn vương.”
“Đầu óc của ngươi quả nhiên có vấn đề.” Ninh Khiết khinh thường lườm ông ta một chút: “Người của Vạn Hỏa giáo chết rồi, ngươi cho rằng ngươi còn giá trị gì mà nói với chúng ta?”
Hương Ba quốc vương nghe xong, sắc mặt thay đổi, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận