Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3387: Không đá chết đã là không tệ rồi

Đứng trên tảng đá, tầm mắt đích thật mở rộng không ít, gần như bao quát toàn bộ bãi biển, thậm chí khu biệt thự hướng ra biển mà Cửu Vạn nói trước đó cũng có thể nhìn thấy hơn phân nửa.
“Tảng đá kia nhìn có chút cổ quái.” Bé ngoan vòng qua tảng đá hai vòng: “Ta có cảm giác nó không giống tảng đá chút nào, có chút giống máy nhận tín hiệu thì đúng hơn.”
“Máy nhận tín hiệu?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
Bé ngoan ngẩng đầu nhìn chung quanh nhưng cũng không phát hiện dị dạng, có chút không hiểu: “Chính là để dùng hấp thu một loại tín hiệu nào đó, nhưng máy nhận tín hiệu bây giờ không có hình dáng như thế này. Ta thật sự nghĩ không ra. Ta muốn lấy hàng mẫu, khi nào quay về sẽ nghiên cứu một chút.”
Nói xong, bé ngoan lấy một cái kẹp cực nhỏ từ trong chiếc đồng hồ đeo trên tay phải, cà cà một ít bột trên tảng đá, sau đó cất vào trong một cái túi.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Lúc này, từ đằng xa vang lên một tiếng hét to: “Tất cả cút xuống hết cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi đứng cách đó không xa, đằng sau còn có một vài bảo an, gương mặt hằm hằm, lớn tiếng quát: “Các ngươi lập tức cút xuống cho ta, có nghe thấy không?”
“Cửu Vạn ca, bọn họ là ai vậy?” Ninh Nhụy Nhụy quay sang hỏi Cửu Vạn.
“Bọn họ là người của khu biệt thự.” Sau khi nhìn thấy nam nhân mặc áo sơ mi trắng, Cửu Vạn vô thức có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tức giận: “Người mặc áo sơ mi trắng họ Diệp, gia tộc có thế lực rất lớn ở đây, khi nam phách nữ, hiếp đáp đồng hương cũng không ít.”
“Ngươi là tên ngu ngốc nào từ đâu đến thế?” Hạ Thiên hỏi.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng thấy Hạ Thiên còn dám cãi lại, không khỏi giận dữ hơn, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Mẹ nó, ngươi muốn ăn đòn đúng không? Các ngươi lên kéo tất cả xuống cho ta.”
“Rõ.” Đám bảo an cầm gậy điện trong tay, chạy về phía tảng đá.
“Đại Diệp công tử, ngươi muốn làm gì?” Cửu Vạn nhìn thấy, lập tức tiến lên ngăn cản đám bảo an, không cho bọn họ bò lên, sau đó quát lớn với nam nhân mặc áo sơ mi trắng: “Ở đây là địa giới của thôn chúng ta, ta dẫn khách đến đây mắc mớ gì đến ngươi?”
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng nhìn Cửu Vạn, cười lạnh: “Lại là ngươi, Cửu miệng thối, con mẹ nó ngươi không ăn đòn thì không nhớ đúng không. Lần trước vết thương chưa lành, nhanh như vậy đã ngứa da rồi à.”
“Ngươi bớt làm bộ đi.” Trong lòng Cửu Vạn hơi có chút sợ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Nơi này không phải địa bàn Diệp gia các ngươi, ta muốn đến, các ngươi quản được sao?”
“Nơi này đã được Diệp gia chúng ta mua lại.” Nam nhân mặc áo sơ mi trắng cười lạnh, ngạo nghễ nói: “Bãi biển này đương nhiên cũng là của Diệp gia chúng ta, nhất là tảng đá này, lão tử đã bỏ ra hơn ba trăm vạn để mua. Đương nhiên là của Diệp gia chúng ta rồi.”
“Đánh rắm.” Cửu Vạn không phục, lập tức giải thích: “Tảng đá này là do Mạc thúc phát hiện trước, ai cũng không có tư cách bán. Vụ mua bán của các ngươi, chúng ta không thừa nhận.”
“Ta không nói nhảm với ngươi nữa. Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không xuống, ta đánh chết toàn bộ.” Nam nhân mặc áo sơ mi trắng cũng không kiên nhẫn, thái độ vênh váo hung hăng: “Tuy nhiên, nhìn dáng dấp của hai nữ nhân kia không tệ, chỉ cần chịu chơi với ta một… A!”
Hắn ta còn chưa nói xong, người đã bay hơn mấy trăm mét, một đầu đâm vào bãi cát, không rõ sống chết.
Mấy gã nhân viên bảo an sửng sốt mấy giây, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra đã thấy chủ của bọn họ đột nhiên bay lên, một giây sau thì người đã không thấy tăm hơi.
Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã lấy lại tinh thần, không để ý đến việc dọa Hạ Thiên, chỉ lo chạy đi cứu vị Diệp đại công tử.
“Là ngươi đã hắn ta đi?” Cửu Vạn nhớ đến chuyện vừa nãy, liền quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi gây ra họa rồi. Đây chính là đại công tử của Diệp gia. Diệp gia rất có thế lực ở đây. Lần này xong rồi, các ngươi chạy mau đi, để ta đi thông báo cho Mạc thúc. Nếu không, tuyệt đối chết chắc.”
“Chỉ một phế vật thôi mà, không đá chết đã là không tệ rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Dám ngoài miệng chiếm tiện nghi nữ nhân của ta. Hắn ta đang tìm chết.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Cửu Vạn ca, nếu ngươi sợ, ngươi có thể đi trước. Ta cũng muốn nhìn xem Diệp gia có bao nhiêu lợi hại.”
“Các ngươi đúng là không biết chết sống.” Cửu Vạn do dự một hồi, sau đó quyết định lưu lại: “Được rồi, chết thì chết, ta ở lại, tốt xấu gì cũng có thể giúp các ngươi giải thích một chút.”
Không bao lâu sau, chỉ thấy Mạc thúc cầm đèn pin khiêng máy quay phim mang theo ba người chậm rãi bước sang bên này.
“Ta đoán các ngươi sẽ ở đây mà.” Mạc thúc cười ha hả nói: “Cửu Vạn, ngươi mau xuống đây giúp ta phân đồ ra. Ta mang rất nhiều đồ đến, đêm nay dựng lều ngủ bên tảng đá là được.”
Cửu Vạn nhảy xuống khỏi tảng đá, vội vàng chạy đến trước mặt Mạc thúc: “Mạc thúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi. ’
“Chuyện gì?” Ánh mắt Mạc thúc thay đổi: “Có phải bọn họ có vấn đề hay không?”
“Bọn họ có vấn đề hay không, trước gác sang một bên: “Cửu Vạn lắc đầu: “Hạ Thiên đã đánh Diệp đại công tử.”
“Diệp đại công tử là ai?” Mạc thúc không hiểu hỏi.
Cửu Vạn im lặng, sau đó lớn tiếng nói: “Chính là đại thiếu gia của Diệp gia, anh họ của Tiểu Diệp trong cục cảnh sát, ngươi không nhớ rõ sao? Khi đào đá, hắn ta còn phái người đến đoạt lấy.”
“A, là tên ngốc đó à, đánh thì thôi chứ sao?” Mạc thúc lạnh lùng nói, còn giơ ngón tay cái với Hạ Thiên: “Đánh hay lắm, ta đã sớm muốn đánh tên vương bát đản họ Diệp kia rồi.”
Từ đằng xa, mấy chục bóng người lao đến, người đi đầu nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi nói cái gì? Có ngon thì ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận