Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4233: Lật xương đỉnh đầu của ngươi không được sao?

“Lật bài, chẳng có ý nghĩa gì cả.” Hạ Thiên cười nói: “Ta trực tiếp lật xương đỉnh đầu của ngươi không được sao?”
Nam nhân mặt trắng cười đắc ý: “Chỉ sợ không được, chúng ta nhìn thì giống như đang đứng chung một chỗ, nhưng thật ra là cách mấy bức tường không gian. Ngươi muốn đến gần ta…” Hắn ta chỉ hai hình tam giác, trịnh trọng nói: “Nhất định phải vượt qua hai không gian kia. Nhưng hai không gian đó thông đến chỗ nào, ngay cả ta cũng không biết. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi sẽ bị lạc trong không gian. Đừng nói chạm được ta, chỉ cần ngươi hơi có dị động, nhất định sẽ bị vòng xoáy không gian ép thành kiếp tro, tan thành mây khói.”
“Thuận tiện nhắc các ngươi thêm một câu.” Lúc này, nam nhân mặt trắng ý vị thâm trường nói: “Ngu Giả vĩ đại nắm trong tay vô số thời không, nhưng mỗi cái đều có liên hệ đến trái đất. Nếu các ngươi đủ thông minh, sau khi lạc vào mê thất, các ngươi cũng có một phần vạn vạn xác suất tìm được đường quay về đây.”
“Ngươi nói nghe lợi hại quá nhỉ, còn không phải sợ chết sao?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Có bản lãnh thì đứng ra, chúng ta đánh với nhau một trận. Ta cam đoan sẽ đánh chết ngươi.”
Nam nhân mặt trắng lắc đầu: ‘Ta cũng chỉ là người chia bài, cũng không phải người quyết đấu. Nếu ngươi muốn tìm một đối thủ sức mạnh ngang nhau, có thể lật bài, lật được người quyết đấu, vậy thì ngươi có thể thống khoái đánh một trận rồi.”
“Tại sao ta lại phải nghe ngươi?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi nói lật bài thì lật bài, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Nam nhân mặt trắng cười nhạt: “Ta là người lật bài, nếu ngươi không lật, dựa theo quy tắc, ta sẽ thay ngươi lật một tấm.”
Kiều Tiểu Kiều ngược lại không tranh cãi với người này, cầm hai tấm bài, tiện tay lật lên xem qua một lượt, phát hiện hai mặt đều là hoa văn, cũng không có điểm gì đặc biệt: “Đây là bài gì? Hai mặt ngửa úp đều không có gì khác nhau.”
“Đương nhiên là không rồi. Chỉ khi nào ngươi xác nhận muốn lật bài, mặt bài mới có thể hiện ra.” Nam nhân mặt trắng cười nói.
Kiều Tiểu Kiều: “Chỉ hai tấm bài đó thôi sao?”
“Dĩ nhiên không phải rồi, hết thảy có mười hai tấm bài.” Nam nhân mặt trắng hất tay lên, có mười tấm bài bay ra ngoài: “Các ngươi lựa chọn một tấm, sau đó xác định thì nói cho ta biết được.”
“Vậy làm sao xác định thắng bại?” Kiều Tiểu Kiều tiếp tục kiểm tra mười hai tấm bài. Xét từ ngoài mặt mà xem, hoàn toàn không có gì khác nhau: “Ngươi ngay cả quy tắc cũng không nói, đã thúc giục chúng ta lật bài, chỉ sợ đây là một cái bẫy.”
Nam nhân mặt trắng có chút không kiên nhẫn nói: “Có tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi đã không còn sự lựa chọn. Bây giờ ta giúp các ngươi lật bài.” “Đúng là quy tắc lưu manh.” Kiều Tiểu Kiều tiện tay ném mười hai tấm bài xuống đất, lạnh giọng nói: “Ngoại trừ chồng của ta, còn có chị em tỷ muội, từ trước đến nay ta không tiếp nhận bất cứ người nào sắp xếp. Bài này của ngươi, chúng ta một cái cũng không lật. Ta không phải đến chơi đùa cùng với các ngươi. Chúng ta chỉ đi điều tra một số chuyện mà thôi.”
“Vừa rồi ta đã nói.” Giọng nói nam nhân mặt trắng hơi nghiêm lại: “Mặc kệ làm cái gì, trước cứ lật bài. Bài đã rơi xuống bàn, các ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
Kiều Tiểu Kiều kiêu ngạo nói: “Cũng chưa chắc.”
“Vợ Tiểu Kiều, không cần thiết phải nói nhiều với tên ngốc đó như vậy.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Cứ xử lý tên ngớ ngẩn đó, sau đó lật luôn cả cái bàn.”
Nam nhân mặt trắng hừ lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã khinh thường Ngu Giả Chi Bàn, ta sẽ để các ngươi nếm thử… Hả?”
Bành.
Lời còn chưa nói hết, trên mặt đã chịu một quyền thật mạnh của Hạ Thiên. Cả người nam nhân mặt trắng bay rớt ra ngoài, nhưng sau khi rơi xuống đất, hắn ta lại rơi xuống khu vực hình tam giác, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn ta đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đứng trước mặt của hắn ta: “Không thể nào? Giữa chúng ta cách mấy bức tường khe hở không gian, ngươi không thể nào xuất hiện trước mặt ta được.”
Bành, bành.
“Chút khe hở đó đối với ta mà nói không hề có chút tác dụng nào.” Hạ Thiên nhếch miệng, đánh thêm hai quyền qua, đánh cho đối phương miệng mũi phun máu, kêu thảm không thôi.
“Này, dừng tay.”
Nam nhân mặt trắng hoàn toàn nghĩ không ra Hạ Thiên rốt cuộc như thế nào làm được, nhưng cơ thể chịu mấy quyền có chút không chịu nổi, đành phải kêu ngừng: “Nếu ngươi không dừng tay, cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên đánh liên tiếp quyền này đến quyền nọ, hiển nhiên không có ý dừng tay.
“Xác nhận lật bài.” Nam nhân mặt trắng đành phải khàn giọng hét lớn, hai tay bóp quyết, điểm ra ngoài hư không: “Ngu Giả vĩ đại, xin đưa bọn họ đến Mê Uyên Hạp Tử.”
Lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh xa xưa.
“Lật bài, xác nhận, Ngu Giả vĩ đại sẽ chỉ dẫn các ngươi, nguyện thời không vô tận ban cho các ngươi sức mạnh đối kháng thiên đạo và vô thường.”
“Hai tấm bài, thời không mê uyên, xác nhận.”
Kiều Tiểu Kiều nghe xong, lại liếc nhìn hai tấm bài, không khỏi cau mày: “Có chút cổ quái. Hai tấm bài này không biết là chìa khóa của cái hộp hay là giấy thông hành không gian nữa.”
“Ta chẳng quan tâm chúng là cái gì, xử lý tên ngốc kia trước rồi nói.” Hạ Thiên vẫn khinh thường, một quyền đánh nát mặt nạ màu trắng của người kia, phát hiện gương mặt bên dưới không hề có ngũ quan, chỉ có một mảnh màu xám.
Nam nhân mặt trắng phát ra tiếng cười trào phúng: “Lật bài hoàn tất, hy vọng các ngươi sẽ có một hành trình thật vui vẻ, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong, cơ thể của hắn ta biến thành đá vụn, tản khắp mặt bàn.
Mặt bàn hình tam giác bỗng nhiên sáng lên ánh sáng, lúc này Kiều Tiểu Kiều mới giật mình nhận ra, những hình tam giác bên dưới thật ra là truyền tống trận.
Chỉ là trận pháp truyền tống bình thường hình tròn, nàng cũng không hiểu rõ về trận pháp, cho nên cũng không phát hiện ra ngay từ đầu.
Hạ Thiên lại càng không có kiến thức về trận pháp. Cho dù biết, hắn cũng không để ý. Ánh sáng lóe lên rồi biến mất, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều trong nháy mắt biến mất khỏi mặt bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận