Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4191: Lấy cớ nhiều quá

“Linh bá.” Bạch Thi Tình thấy lão nhân cầm lái tắt thở, tức đến mức mắt phun lửa, quay đầu nhìn sang Sa Tu Trúc: “Cho dù ngươi là tuần giới thần vệ, cũng không thể tùy tiện giết người.”
Sa Tu Trúc chỉ vào Bạch Thi Tình mà nói: “Ngươi cũng muốn đối kháng thần vệ? Chỉ dựa vào điểm này, bổn vệ có thể san bằng Phi Diệp tộc các ngươi, lấy mạng các ngươi trả lại cho thần hạch.”
“Ngươi.” Bạch Thi Tình đột nhiên mất đi dũng khí.
“Ta muốn giết ngươi.” Lúc này, Bạch Bích Tiêu khống chế không nổi, tay áo xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, trực tiếp xông về phía Sa Tu Trúc.
Tay mắt Bạch Thi Tình lanh lẹ, vội ôm lấy em gái: “Bích Tiêu, đừng xúc động.”
“Hắn ta đã giết Linh bá.” Bạch Bích Tiêu cắn răng nghiến lợi rống lên: “Tỷ tỷ đừng cản ta, ta nhất định phải làm thịt hắn ta, báo thù cho Linh bá.”
Bạch Thi Tình ôm chặt lấy em gái, thấp giọng quát: “Muội đừng làm loạn nữa, tuyệt đối đừng làm loạn. Nếu không, muội sẽ gây tai họa cho toàn tộc.”
“Không muốn chết thì biến sang một bên.”
Sa Tu Trúc đạp một cái, phi thân rơi xuống thuyền, lặng lẽ quét mắt nhìn chị em Bạch Thi Tình, chậm rãi bước đến đuôi thuyền.
Bên đó, Hạ Thiên đã giải quyết xong ba thần vệ cầm xích.
Mặc dù hắn không sử dụng được băng hỏa linh khí, nhưng chỉ dựa vào công phu tay chân, hắn cũng đủ để đối phó đám tiểu lâu la kia.
“Tiểu tử, công phu của ngươi không tệ. Đáng tiếc điều này cũng không cứu được ngươi.” Sa Tu Trúc tiện tay đạp bay thi thể ba thuộc hạ, ánh mắt tràn ngập sát khí âm lãnh: “Ở Sơn Hải giới, thần uy mới là sức mạnh bổn nguyên hết thảy. Công phu của ngươi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một con khỉ nhảy lên nhảy xuống mà thôi.”
“Thằng ngu ngươi nói xong chưa?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói xong rồi thì có thể đi chết đi.”
Sa Tu Trúc khinh thường hừ một tiếng, múa trường thương trong tay, phóng ra một tia sáng đâm vào cổ họng Hạ Thiên: “Ác loại mặt đất, hãy xem thần tốc chi thương của ta đây, đi chết đi.”
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ, mũi thương bị hai ngón tay hời hợt nắm lại.
“Cái này… không thể nào.” Sa Tu Trúc mở to mắt nhìn, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Với chút tốc độ đó của ngươi mà cũng xứng gọi là thần tốc chi thương? Gọi tốc độ như rùa chi thương thì còn tạm được.”
“Hừ, ngu xuẩn.”
Sa Tu Trúc rất nhanh thu liễm sự ngạc nhiên trên gương mặt, miếng nhếch lên: “Thần tốc chi thương cũng không phải ngươi muốn nắm là có thể nắm.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mũi thương bỗng nhiên lay động với tần suất cực nhanh.
Hơn ngàn lần trong một giây, khiến cả người Hạ Thiên cũng run theo.
“Phá!”
Mắt Sa Tu Trúc sáng lên, nhìn thấy sơ hở. Hắn ta quát khẽ một tiếng, mũi thương thoát khỏi ngón tay của Hạ Thiên, xuyên qua trái tim của hắn.
“Hừ, ác loại mặt đất, cực kỳ dơ bẩn, nên giết.” Gương mặt Sa Tu Trúc lộ vẻ khinh thường, chậm rãi thu hồi trường thương, miệng không ngừng kêu la: “Thế giới mặt đất vốn cũng là di địa của Thần tộc chúng ta, nhưng lại bị đám sâu kiến các ngươi chiếm cứ. Quả nhiên là phung phí của trời. Sớm muộn gì cũng có một ngày, thần vệ chúng ta sẽ trùng kích lên mặt đất, lấy lại tất cả lãnh địa thuộc về mình.”
“Ngươi nói nhảm xong chưa?” Trong lúc Sa Tu Trúc đang đắc ý, một âm thanh lười biếng vang lên bên tai hắn.
Sa Tu Trúc sợ hãi cả kinh, vừa mới quay đầu, đối diện hắn ta là một nắm đấm to bằng cái bát.
Bành.
Nắm đấm bình thường không có gì lạ, tốc độ cũng bình thường luôn, lực đạo cũng vậy, nhưng lại đánh trúng mặt Sa Tu Trúc, phát ra một tiếng vang rền không có gì lạ.
Gương mặt Sa Tu Trúc nổ tung. Tiếp theo, cả người bay ra ngoài mấy chục mét, ngã vào nước sông.
Đám tuần vệ nhìn thấy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lấy lại tinh thần, cùng nhau xông về phía Hạ Thiên.
“Các ngươi cũng biến xuống dưới cho ta đi.” Mắt Hạ Thiên không thèm nháy, đá một cước như đá bóng, đạp bay toàn bộ xuống sông.
Bạch Thi Tình nhìn thấy hình ảnh đó, ngạc nhiên không thôi.
“Ngươi, ngươi đúng là lợi hại.” Bạch Bích Tiêu không khỏi kinh ngạc.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Chỉ mấy tên phế vật, tiện tay là có thể xử lý, có cái gì lợi hại chứ.”
“Linh khí của ngươi không phải bị phong sao? Tại sao lại có thể…”
Bạch Thi Tình lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi.
“Linh khí không phải không thể dùng mà là dùng có chút tốn sức.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, cho dù không cần linh khí, ta cũng là đệ nhất thiên hạ, chứ đừng nói chi dưới đất.”
“Vậy ngươi quá mạnh rồi.” Bạch Bích Tiêu trở nên mê muội, vẻ mặt sùng bái.
Bạch Thi Tình cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Nơi này không thể ở lâu. Giết tuần giới thần vệ, đây chính là đại họa, nhất định phải nhanh chóng quay về thông báo cho phụ thân.”
“Nhưng Linh bá đã chết, ta không biết chèo thuyền.” Bạch Bích Tiêu nói.
Hạ Thiên nhìn thi thể lão nhân cầm lái, thản nhiên nói: “Người còn chưa ngỏm củ tỏi mà. Chút thương thế đó, ta tiện tay là có thể cứu sống.”
“Ngươi nói cái gì?” Bạch Thi Tình cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Bạch Bích Tiêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Linh bá đã chết, ngươi thật có thể cứu sống Linh bá sao?” “Khởi tử hồi sinh cũng là bí thuật vô thượng của Sơn Hải giới chúng ta.” Ánh mắt Bạch Thi Tình lấp lóe, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì: “Khó trách Bạch Vô Thường đại nhân lại muốn bắt ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận