Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3467: Căn nhà này chính là trận nhãn

Nhiếp Hồng Phi nghe lời của Hạ Thiên thật sự quá chói tai, nhịn không được nhắc nhở: “Vị khách nhân này, xin ngươi tôn trọng gia chủ Nhiếp gia chúng ta một chút.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta và ông ta chẳng quen biết nhau, tại sao ta lại phải tôn trọng ông ta?”
“Cái này…” Nhiếp Hồng Phi hiển nhiên chưa từng gặp phải người gan lớn như Hạ Thiên, đã đến Nhiếp gia trấn vẫn còn dám nói năng lỗ mãng với Nhiếp gia chủ như thế, cũng không biết là hắn ngốc hay là hắn không sợ chết nữa.
Tuy nhiên, những thứ này đều không liên quan đến hắn ta. Hắn ta nhận nhiệm vụ dẫn những người này đến quán rượu, chiêu đãi tận tình một phen. Nếu bọn họ không muốn đi, thế thì không còn chuyện gì của hắn ta nữa.
“Nếu các ngươi không có ý định ăn một bữa cơm, vậy thì thôi, ta xin phép cáo từ, không quấy rầy các ngươi nữa.” Nhiếp Hồng Phi chắp tay, quay người muốn rời đi.
Nhiếp Tiểu Lý đột nhiên hỏi: “Thất thúc, ta muốn hỏi một chút, em gái của ta đang ở đâu?”
“Cái này…” Nhiếp Hồng Phi do dự một chút, bởi vì hắn ta từ thái độ của Nhiếp gia chủ mà nghe ra được chút manh mối, hắn ta thật sự không muốn dính vào.
“Vợ tiếp viên hàng không đang hỏi ngươi đấy, ngươi biết thì mau nói đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Không biết thì biến, đừng ở đây cản đường.”
Nhiếp Hồng Phi lên tiếng: “Tiểu chi ở biệt thự lưng chừng núi, cụ thể là nhà nào thì ta không rõ.”
“Được rồi, thất thúc, ngươi về đi.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không muốn dây dưa: “Còn nữa, nếu gia gia trở về, làm phiền ngươi thông báo cho chúng ta biết một tiếng. Có một số việc nhất định phải chấm dứt với ông ấy.”
“Người này có chút vấn đề.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Hồng Phi, lên tiếng nói.
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng mở thiên nhãn rồi sao? Có thể nhìn ra được vấn đề?”
“Điều này có liên quan gì đến thiên nhãn?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Phàm quan sát nét mặt đều có thể nhìn ra được, trong lòng hắn ta nhất định đang cất giấu chuyện gì đó nhưng không nói ra.”
“Không quan trọng.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, thở dài nói: “Thất thúc sống cũng không dễ. Nếu không phải thúc ấy làm người khôn khéo, chỉ sợ bầu không khí Nhiếp gia trấn lại càng thêm âm trầm.”
Ninh Thụy Thần có chút cảm khái nói: “Cổ trấn cái gì, quả nhiên vẫn không thể trong lành được.”
“Cổ trấn có vấn đề gì chứ, ngươi mới là có vấn đề đấy.” Hạ Thiên nói.
“Ừm, anh rể, ngươi nói rất đúng.” Ninh Thụy Thần ngẩn người, lập tức cười nói: “Ta nhất định tiếp tục đi theo ngươi học hỏi. Ngươi có thể dạy ta làm thế nào để tu tiên không?”
“Ngươi?” Hạ Thiên khinh bỉ nhìn Ninh Thụy Thần: “Tu tiên thì miễn đi, ngươi tu ma có khả năng hơn.”
Ninh Thụy Thần mở to mắt: “Tu ma? Có ý gì chứ? Chẳng lẽ anh rể ngươi nhìn thấy ta có tiềm lực trở thành đại ma vương?”
“Ừm, ngươi đi theo hắn học tập, có khả năng sẽ trở thành đại sắc ma.” Ninh Nhụy Nhụy gõ đầu Ninh Thụy Thần một cái: “Ta bảo ngươi thành thật làm vận động viên, ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai đúng không? Nếu ngươi không muốn làm, ngươi quay về tinh đảo đi.”
“Được, dừng lại, ngươi đừng nói nữa.” Ninh Thụy Thần đưa tay thủ thế tạm dừng: “Tỷ, ta nghe theo ngươi, không vọng tưởng nữa. Chờ tham quan Hoàng Sơn xong, ta sẽ đến kinh thành để báo danh.”
Mọi người rẽ qua đầu phố, đi được một lát, mẹ Nhiếp Tiểu Lý dừng lại trước một viện lạc có chút thanh u.
Viện lạc rất nhỏ, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết toàn bộ.
Căn nhà không cao, chỉ có hai tầng. Trên đỉnh còn có một cái gác xép nhỏ.
Có thể thấy được nó cũ đến cỡ nào, tường gạch bong tróc, cổng sân cũng hỏng nát.
“Đến nơi rồi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý lúng túng nói: “Thật ngại quá, nhà ở quá đơn sơ, khiến mọi người chê cười. Ban đầu ta muốn đặt khách sạn nhưng Tiểu Lý cản lại không cho.”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Không sao, nhà như thế này mới có phong vị của cổ trấn chứ, hơn nữa ta cũng bảo Tiểu Lý đừng tốn kém mà.”
“Các vị, mời vào.” Nhiếp Tiểu Lý móc chìa khóa từ trong túi mở cổng, sau đó nói với ba người Hạ Thiên: “Nhà cửa đơn sơ, hy vọng mọi người bỏ quá cho.”
Thật ra, Ninh Thụy Thần rất muốn đến khách sạn nhưng ngoài miệng lại nói: “Không ngại, không ngại.”
“Căn nhà này có chút… vấn đề.” Hạ Thiên nhìn chằm chằm căn nhà một hồi, sau đó cau mày nói.
Ninh Nhụy Nhụy cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Hạ Thiên, lập tức hỏi: “Thế nào?”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ tiếp viên hàng không, là ai bảo mọi người ở đây thế?”
“Nhà ở đều là tổ tiên truyền thừa.” Nhiếp Tiểu Lý có chút khó hiểu: “Chẳng lẽ căn nhà này có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề, nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn.” Hạ Thiên nhìn quét qua một chút bố cục chung quanh nhà, trong lòng đã có suy nghĩ đại khái.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn hắn: “Có vấn đề thì nói đi, lại còn giấu diếm chúng ta.”
“Tiểu muội chân dài, nàng gấp cái gì chứ?” Hạ Thiên cười nói: “Thật ra cũng chẳng có việc gì đâu. Bố cục của tất cả căn nhà trong cổ trấn giống như tạo thành một trận pháp.”
Hắn đưa tay chỉ vào căn nhà của Nhiếp Tiểu Lý, nhấn mạnh: “Căn nhà này chính là trận nhãn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận