Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3669: Đầu óc của ngươi có bệnh à?

Lam Y Nhân chính là loại phản ứng đó. Nàng nhận ra có luồng gió mát nhưng lại không để ý. Chờ đến khi nàng đang định lên tiếng nói chuyện với Hạ Thiên, nàng chợt phát hiện mình không phát ra âm thanh nào.
Miêu tả như thế thật ra không chuẩn xác.
Bởi vì chính nàng vẫn còn nghe được âm thanh của mình, chỉ là âm thanh vừa ra khỏi miệng giống như bị thứ gì đó hấp thu, hoàn toàn truyền đạt không ra lời.
Rất nhanh, nàng phát hiện tình huống không thích hợp, lập tức đưa tay vỗ Hạ Thiên.
Chỉ là cái vỗ này, Hạ Thiên giống như quả bong bóng, bốp một tiếng nổ tung lên, biến thành một luồng không khí, trực tiếp tiêu tán.
“Cái gì thế?”
Lam Y Nhân sợ ngây cả người. Nàng đương nhiên biết Hạ Thiên tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy mà bị giết.
Như vậy còn có một khả năng chính là, nàng đã bị trúng chiêu, chỉ tạm thời còn chưa biết là trúng chiêu của ai.
Lam Y Nhân đứng im không nhúc nhích, lẳng lặng thả ra thần trí của mình nhưng không thu được chút phản hồi nào.
Tuy nhiên, nàng vẫn không xao động, tận lực duy trì tỉnh táo.
“Ha ha ha ha.”
Không bao lâu sau, một âm thanh như có như không nhẹ nhàng vang lên, mỏng như trang giấy nhưng lại không cách nào coi nhẹ.
“Là ai?”
Lam Y Nhân nhịn không được liền quát nhẹ một tiếng.
“Ngươi có phải đang cảm thấy rất khủng bố, rất bất an, rất kinh hoảng hay không? Ha ha ha…”
Âm thanh kia tùy ý trào phúng Lam Y Nhân, nhịn không được phát ra tiếng cười cuồng đãng.
Lam Y Nhân phát hiện âm thanh này không phải lỗ tai nàng có thể tiếp nhận được mà là trực tiếp vang lên trong đầu của nàng.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Lam Y Nhân quyết định không nói chuyện, chỉ suy nghĩ trong đầu.
Quả nhiên, âm thanh kia nhận được tín hiệu: “Ta là ai? Ha ha ha, ta là chủ nhân của ngươi, là tín ngưỡng đời này kiếp này của ngươi, là thần vĩnh viễn của ngươi. Ngươi nhất định phải nghe theo hiệu lệnh của ta, kính dâng cho ta, trung thành với…”
“Được rồi, ngươi đừng thả rắm chó nữa.” Lam Y Nhân nghe đến buồn nôn, cắt ngang lời đối phương: “Có bản lĩnh thì ngươi hiện thân ra đây, đừng có giấu đầu lòi đuôi như cái thứ hèn nhát đó nữa.”
“Ha ha ha, ngươi đúng là biết ăn nói, vậy để ta cho ngươi nhìn thấy diện mạo của ta.” âm thanh kia nở nụ cười âm trầm.
Lam Y Nhân chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói, tiếp theo hoa mắt, đột nhiên nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt là một gian phòng trống không to bằng hai cái sân bóng lớn. Bốn vách tường hiện lên màu xanh vàng giao nhau.
Trong phòng tràn ngập mạng nhện to to nhỏ nhỏ, còn Lam Y Nhân thì bị vô số tơ nhện màu trắng dính chặt, dán vào trong mạng nhện không thể động đậy.
Bên dưới mạng nhện, tất cả đều là chi cụt của nhân loại, hiển nhiên đã có không ít người chết ở đây.
Một con nhện màu vàng trắng treo trên trần nhà, đối mặt với Lam Y Nhân.
“Ngươi là ai?” Lam Y Nhân nhìn thấy con nhện, theo bản năng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Con nhện màu vàng trắng cũng không há miệng, nhưng âm thanh vẫn chuẩn xác truyền vào trong đầu Lam Y Nhân: “Ta là Phệ âm Thanh U Hồn Chu, tuy nhiên ta lại có não của con người, ngươi có thể gọi ta là Kim Chu Vương. Về sau ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi chính là thị thiếp của ta.”
“Đầu có của ngươi có bệnh à.” Lam Y Nhân cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện con nhện khổng lồ kia hoàn toàn không khác gì nhân loại: “Nếu ngươi không muốn chết, bây giờ ngươi hãy thả ta ra.”
“Thả ngươi? Không thể nào.” Kim Chu Vương cười hắc hắc: “Ngươi là vưu vật khó có được. Linh nữ dưới đáy thì không thể đụng vào. Nữ tiên mà bọn họ đưa đến đều là loại hàng nát, khó khăn lắm mới gặp được loại cực phẩm như ngươi, làm sao ta có thể thả chứ?”
Lam Y Nhân lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đi chết đi.”
“Ha ha, mỹ nhân nhi, đừng khoác lác nữa.” Gương mặt Kim Chu Vương chỉ toàn là nụ cười đắc ý: “Đi cùng ngươi còn có hai người nữa, cũng đã bị bắt lại, hơn phân nửa khó thoát khỏi cái chết. Chỉ có ta thương tiếc dung mạo của ngươi, mới không giết ngươi.”
“Nếu ngươi là người, ta còn bỏ ra chút thời gian để khuyên ngươi.” Ánh mắt đẹp của Lam Y Nhân tràn ngập sát ý: “Đáng tiếc, ngươi ngay cả người cũng không phải, lại còn ở đây si tâm vọng tưởng. Ta thấy ngươi sống cũng đau khổ quá, để ta giúp ngươi giải thoát.”
Kim Chu Vương cười lạnh: “Mỹ nhân nhi, ngươi cần chi phải câu nệ bên ngoài. Ngươi hoàn toàn không thoát khỏi Thúc Hồn Ti của ta đâu, ta thấy ngươi nên thành thật đi theo… A?”
Lời còn chưa nói hết, Lam Y Nhân đột nhiên vận chuyển linh khí quanh thân, dùng ngón tay làm thành kiếm phá vỡ tơ nhện màu trắng trên người.
“Ồ, ta đã xem thường ngươi rồi.” Tròng mắt Kim Chu Vương ngưng tụ lại, lơ đễnh nói: “Đáng tiếc ngươi vẫn không có phần thắng như cũ, bởi vì một khắc ngươi nghe được âm thanh của ta, đầu óc của ngươi đã bị ta chi phối.”
Lam Y Nhân không rảnh nghe con nhện này nói nhảm. Nàng vận chuyển Phiếu Miểu Bộ phi thân đến gần Kim Chu Vương, chân dài như roi đạp mạnh tới.
Đáng tiếc, một cước này đá trật.
“Sao?”
Trong lòng Lam Y Nhân không khỏi có chút kinh ngạc. Nàng tự nhận tốc độ của một cước này rất nhanh, đối phương không tránh khỏi mới đúng chứ.
Kim Chu Vương giống như tiên đoán được động tác của nàng nên đã sớm tránh được.
“Vô dụng thôi, ta đều nhìn thấy rõ động tác của ngươi, ngươi không đánh được ta đâu.” Kim Chu Vương lơ lửng giữa không trung, cười lạnh: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không theo, ta chỉ có thể giết ngươi, sau đó ăn não của ngươi.”
Lam Y Nhân suy nghĩ phương pháp ứng đối. Nàng trực tiếp bác bỏ lời nói của Kim Chu Vương, đối phương không có khả năng xâm nhập vào đầu của nàng.
Như vậy, nó nhất định đã dùng thủ đoạn khác để dự đoán trước hành động của nàng.
“Rốt cuộc là cái gì?” Lam Y Nhân cau mày.
Kim Chu Vương tiếp tục cười lạnh: “Ta đã nói rồi, ta xâm lấn đầu óc của ngươi, ngươi suy nghĩ cái gì, muốn làm gì đều nằm trong lòng bàn tay của ta. Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Lời còn chưa dứt, Lam Y Nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu tê rần, tiếp theo có mấy sợi tơ nhện phá vỡ sọ não của nàng, khiến cho nàng phải sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận