Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2259. Lục Thắng Lương

Tại biệt thự của nhà họ Triệu.
Hạ Thiên vừa trở về phòng nằm ngủ thì lại bị đánh thức.
"Tên ngu ngốc nào dám làm ầm ĩ trong khi ta đang ngủ, chán sống rồi phải không?" Hạ Thiên mang khuôn mặt khó chịu đi ra khỏi phòng, phát hiện một nam nhân xa lạ đang nói chuyện với Tửu Nhi, nhìn dáng vẻ có lẽ là người quen.
Người kia nhìn thấy Hạ Thiên đi vào, lập tức đứng lên, vừa cười vừa nói: "Hạ tiên sinh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta đã chờ ngươi ở đây một hồi."
"Nhóc con, tên ngu ngốc này là người quen của ngươi à?" Hạ Thiên nhìn Tửu Nhi, thuận miệng hỏi.
Tửu Nhi lắc đầu: "Ta không biết, hắn tự xưng là bạn bè của ngươi, vừa rồi người này đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách. Nhưng mà hắn rất có tài, ăn nói lại rất dễ nghe…"
"Không đời nào ta có thứ bạn bè ngu ngốc như vậy." Hạ Thiên bĩu môi, nói với người xa lạ kia: "Mau cút đi, nhân lúc tâm trạng bây giờ của ta còn chưa tồi tệ, bằng không thì ta đánh ngươi."
Trên mặt người kia vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt không biến đổi, nói: "Ta tự nói mình là bạn bè của Hạ tiên sinh đúng là có chút mạo muội, nhưng mà ta thật lòng thật dạ muốn kết bạn với ngươi."
Hạ Thiên nở nụ cười nói: "Hôm nay là ngày tốt sao, luôn có những tên ngu ngốc muốn kết bạn với ta."
"Ta không phải tên ngu ngốc, ta tên là Lục Thắng Lương, chắc là Hạ tiên sinh đã nghe qua tên này rồi." Nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy Hạ Thiên nằm trên ghế sô pha bên cạnh, thế là đi tới ngồi xuống đối diện: "Đúng là ta muốn kết bạn với ngươi, hơn nữa ta còn mang theo lòng thành tương đối lớn."
"Không có hứng thú, ngươi có thể lăn đi rồi." Hạ Thiên vẫy tay.
Lục Thắng Lương tiện tay mở chiếc rương đen ở bên cạnh ghế sô pha, 'lạch cạch' một tiếng, bên trong chiếc rương là một đống tiền mới tinh: "Đây là một trăm vạn, là lễ gặp mặt nho nhỏ, một chút lòng thành, mong ngươi vui lòng nhận cho."
"Oa, nhiều tiền như vậy." Hai mắt Tửu Nhi sáng lên, cảm thán nói: "Không biết chỗ này có thể mua được bao nhiêu ly kem nữa."
"Ngươi mới vừa nói mang theo lòng thành tương đối lớn, bây giờ lại nói là lễ gặp mặt nho nhỏ, vậy cuối cùng là lớn hay là nhỏ?" Hạ Thiên chỉ tùy ý liếc một cái sau đó lập tức không còn hứng thú, hắn lười biếng ngáp một cái, "Nếu như ngươi lấy thêm một hay hai trăm rương như vậy, nói không chừng sẽ gợi lên một chút hứng thú của ta."
"Hạ tiên sinh, nếu như ngươi thích, bao nhiêu rương cũng không phải là vấn đề." Hai mắt Lục Thắng Lương híp lại, cười ha ha nói: "Vạn Cổ hội chúng ta làm việc chỉ biết cầu tài, chúng ta không có ý định mạo phạm đến ngươi. Chỉ cần ngươi không truy cứu việc mạo phạm trước kia, ta sẽ lập tức sai người đưa tới chín mươi chín rương còn lại."
Lúc này Tửu Nhi lại nói một câu: "Nếu như ngươi có lòng thành, không phải là nên đưa thêm một trăm chín mươi chín rương sao?"
"Ha ha, đó không phải là vấn đề." Khóe môi Lục Lương Thắng hơi co giật, ra vẻ bình tĩnh nói: "Điều kiện quyết định là Hạ tiên sinh có thể một điều nhịn chín điều lành, thuận tiện giúp ta giết một người, một kẻ nhỏ bé không đáng kể gì với ngươi."
"Giết tên ngu ngốc nhà ngươi sao?" Hạ Thiên lại ngáp thêm một cái, “Ngươi cảm thấy ta rất thiếu tiền?"
Nếu như là mười hai năm trước, lúc Hạ Thiên mới xuống núi thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao khi đó đúng là hắn rất thiếu tiền.
Nhưng mà bây giờ hắn có tập đoàn Thần Y, Ám Ảnh Đoàn và Thiên Đạo tổ, tất cả đều là những 'quái vật' hút tiền, cộng thêm y thuật thần kỳ của hắn, muốn kiếm tiền thật sự quá dễ dàng, có thể nói những người có tiền hơn hắn đã không còn bao nhiêu người.
"Chắc chắn là ngươi không thiếu tiền, nhưng không có ai lại ngại tiền của mình nhiều thêm, đúng không?" Lục Lương Thắng vẫn tỏ ra vô cùng tin tưởng, "Huống chi ngươi chỉ cần làm một chuyện nho nhỏ là đã có thể dễ dàng thu về hai ức, hơn nữa còn là đôla, chẳng lẽ cái này không đáng giá sao?"
"Có đáng hay không là do ta quyết định." Hạ Thiên không thèm để ý, "Nếu như ta cảm thấy có giá trị, coi như là không lấy tiền thì ta cũng sẽ đi làm. Nếu như ta cảm thấy không đáng, dù ngươi có đưa nhiều tiền hơn đi nữa cũng chỉ là phí công."
Lục Lương Thắng vừa cười vừa nói: "Hạ tiên sinh, ta tin ngươi sẽ cảm thấy lần gặp gỡ hợp tác này có giá trị."
Nói xong, hắn đưa một bức ảnh nữ nhân cho Hạ Thiên, "Đây là tiểu thư Trương Mộ Hạ, nàng là hội trưởng của Vạn Cổ hội chúng ta, nếu như có thể hóa thù thành bạn với Hạ tiên sinh, Trương hội trưởng của chúng ta đồng ý mang theo Vạn Cổ hội gả cho Hạ tiên sinh."
"Bang! "
"Tên ngu ngốc nhà ngươi đi tìm chết đi." Hạ Thiên đạp bay đối phương ra ngoài, "Ngươi làm phiền giấc ngủ của ta thì thôi đi, lại còn mang ảnh chụp nữ nhân xấu đến chiếm tiện nghi của ta, ngươi cho rằng ta không biết giận phải không?"
"Không phải chứ đại bại hoại? Người ta mang nhiều tiền đến đây như vậy, lại còn thêm một mỹ nhân, thế mà ngươi lại không động lòng?" Tửu Nhi khó hiểu nhìn Hạ Thiên, "Nếu như đổi lại là ta, ta chắc chắn sẽ đồng ý."
"Nhóc con, ngươi muốn đồng ý thì cứ việc, tiền vẫn còn ở trên bàn đó." Hạ Thiên thuận tiện nói một câu.
Tửu Nhi nhíu mày nói: "Thôi được rồi, nếu ta ăn quá nhiều kem thì sẽ bị đau bụng."
Lúc này Hạ Thiên đã không còn muốn ngủ nghê gì nữa, hắn đang suy nghĩ có nên ra ngoài chơi hay không. Chắc chắn đi qua bên Triệu Thanh Thanh sẽ càng thêm nhàm chán, hắn lại không nghĩ ra ở Đế Kinh còn địa phương nào để chơi, đúng lúc này thì điện thoại vang lên.
Chỉ nghe xong hai câu, bóng người Hạ Thiên lóe lên, biến mất không thấy.
Chỉ còn lại Tửu Nhi ở phòng khách, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác lẩm bẩm: "Mấy người các ngươi không thể đi một cách đàng hoàng sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận