Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2753: Không cần cảm ơn

Lời nói của Hạ Thiên vô cùng nhẹ nhàng, giống như chữa loại bệnh này dễ dàng như ăn bánh bao ấy.
“Ha ha ha ha!” Trịnh Tiểu Kiệt ở căn phòng số 19 ngây ngốc mấy giây, sau đó cười phá lên, cả người không ngừng run rẩy, thậm chí còn lăn ra đất, “Đúng là cây hài quốc dân, ha ha, tiểu tử ngươi ngốc vậy, nói như thật thế.” Không đến một lúc, Trịnh Tiểu Kiệt đã cười chảy cả nước mắt, hắn nói với Triệu Thanh Thanh: “Ôi trời, Triệu tổ trưởng, ngươi đào đâu ra đồ ngốc này vậy!”
Triệu Thanh Thanh vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Hắn là sư phụ của ta, cũng là thần y đệ nhất thiên hạ, hắn nói có thể chữa được thì tuyệt đối có thể chữa.”
“Còn là thần y đệ nhất thiên hạ?” Trịnh Tiểu Kiệt ôm bụng cười ngặt nghẽo, run tay chỉ vào Triệu Thanh Thanh: “Ngươi tính để bổn thiếu gia chết vì cười ở đây à?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn chết vì cười nhiều thì dễ thôi.”
“Sư phụ, đừng nha, nếu như hắn muốn chết vậy manh mối của chuyện này sẽ đứt đoạn.” Triệu Thanh Thanh biết Hạ Thiên tức giận rồi, nàng vội vàng khuyên bảo.
Hạ Thiên với biểu tình chẳng sao cả: “Không sao, cùng lắm thì cứu hắn, xong lại cho hắn chết, tiếp tục cứu sống là được.”
Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói: “Sư phụ, người này không xứng để ngươi lãng phí châm bạc, trước hết ngươi cứ chữa trị cho hai thành viên này đi.”
“Nói y thật nhỉ.” Trịnh Tiểu Kiệt khịt mũi với màn biểu diễn của Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, “Muốn diễn thì cũng nên tìm diễn viên có kỹ thuật tốt, việc này có hơi vụng về đấy.”
“Hai thành viên này còn đang đau đến sống không bằng chết, Triệu Thanh Thanh, ngươi đúng là máu lạnh.”
Triệu Thanh Thanh lười để ý tên này, chỉ nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, trước hết cứ trị liệu cho họ đi, chờ lát nữa xử lý đồ đần này.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn hai người trên giường bệnh, phát hiện trong mắt họ tràn ngập sự tuyệt vọng, dường như càng muốn giải thoát hơn, mà không phải trị liệu gì đó, rõ ràng bọn họ không có bao nhiêu hy vọng với y thuật của Hạ Thiên.
Ngay cả đám người nữ tử mày mảnh đẩy bọn họ vào cũng có chút không yên.
Chính vì tình huống này mà Triệu Thanh Thanh mới quyết định dẫn Hạ Thiên đến, để hắn chữa trị cho hai thành viên trước mặt mọi người: “Phí Nguyệt, ngươi đi thông báo cho thành viên của tất cả bộ phận trong vòng một phút tập hợp tại đây.”
Nữ tử mày mảnh hơi đơ, không biết Triệu Thanh Thanh muốn làm gì, có điều nàng vẫn gật đầu, nhanh chóng đi truyền mệnh lệnh.
“Triệu Thanh Thanh, ngươi đúng là giỏi.” Trịnh Tiểu Kiệt ở phòng số 19 không khỏi cười to, “Vì để diễn cho bổn thiếu gia xem mà tốn nhiều vốn liếng vậy, chỉ tiếc là hai thành viên đó sắp bị ngươi chơi chết rồi.”
“Ngươi im miệng!”
“Im ngay, không phải do ngươi nên bọn họ mới thành thế sao!”
“Còn lắm lời có tin ta hành hình không!”
“……” Chỉ trong vòng một phút, toàn bộ thành viên của Thiên Đạo tổ đều đến đủ, vây chặt cứng phòng quan sát.
Có vài thành viên bị chọc cho tức giận, sau khi nghe thấy Trịnh Tiểu Kiệt nói mỉa mai như thế liền không nhịn nổi.
Trịnh Tiểu Kiệt lại tỏ vẻ đắc ý, càng không biết kiềm chế lại mà tiếp tục xỉa xói: “Đến đê, các ngươi có giỏi thì vào đi, để bản thiếu xem thử coi?”
“Đến đánh ta nè, có giỏi đến đi, bổn thiếu gia nằm đây cho các ngươi đánh!”
Thành viên của Thiên Đạo tổ thấy Trịnh Tiểu Kiệt khiêu khích như thế tức đến mức phổi sắp nổ luôn.
“Tổ trưởng, ngươi ra lệnh đi, cho dù phải mất cái mạng này cũng phải cho tiểu tử đó một trận thay Lão Vương, Lão Ngụy!” Trong đó có một thành viên cao to thực sự không chịu nổi, chỉ vào Trịnh Tiểu Kiệt ở trong phòng nói: “Mày chờ đấy cho ông.”
Triệu Thanh Thanh lạnh lùng quát lên: “Nghiêm chỉnh hết cho ta, không ai được động, cũng không được nói chuyện!”
“Triệu tổ trưởng!” Nam tử cao to có chút bất mãn, có điều sau khi bị Triệu Thanh Thanh liếc cho một cái sắc bén, hắn vẫn thành thực quay về vị trí, im lặng không nói.
“Ha ha, thú vị, đúng là thú vị!” Trịnh Tiểu Kiệt điên cuồng vỗ tay, “Chậc chậc, vốn còn cảm thấy chỗ này vô vị, ai mà người được Triệu tổ trưởng tri kỷ như thế, vậy mà sắp xếp buổi diễn kịch lớn như vậy đúng là có tâm.”
“Ngươi cũng im mồm cho ta!” Triệu Thanh Thanh cũng không phải người có tính khí tốt, nàng lập tức hét lên với Trịnh Tiểu Kiệt.
Trịnh Tiểu Kiệt cười khẩy, “Đến đây, có giỏi thì ngươi để ta ngậm miệng lại, chỉ cần ngươi dám vào, đảm bảo ngươi còn thảm hơn hai người kia, bổn thiếu gia chính là… Ấy?”
Nói xong, Trịnh Tiểu Kiệt bỗng dưng phát hiện bản thân không thể nói gì hết.
Các thành viên của Thiên Đạo tổ có chút bất ngờ, vừa mới bắt đầu bọn họ cho rằng Triệu Thanh Thanh bẻ gãy đường truyền của phòng Trịnh Tiểu Kiệt, nhưng rõ ràng vẫn nghe thấy âm thanh giãy giụa của hắn, có tiếng nức nở mơ hồ.
Trong lúc nhất thời, thành viên của Thiên Đạo tổ đều không biết xảy ra chuyện gì.
“Sư phụ, làm tốt lắm!” Triệu Thanh Thanh biết chắc chắn là Hạ Thiên động tay động chân, mặc dù không rõ hắn làm thế nào, nhưng ở đây chỉ có Hạ Thiên làm được như thế: “Thuận tiện chữa trị cho hai thành viên này đi.”
Hạ Thiên lười biếng duỗi cổ, hờ hững nói: “Đã chữa xong rồi.”
“Hả?” Triệu Thanh Thanh ngây ngốc, vẻ mặt đầu tiên là hoang mang, tiếp đó là vui mừng, nhịn không được hôn Hạ Thiên một cái: “Cảm ơn sư phụ.”
“Không cần cảm ơn.” Hạ Thiên không để ý nói: “Dù sao bọn hắn cũng là thủ hạ của ta.”
Thành viên của Thiên Đạo tổ có chút phát ngốc, mặc dù Trịnh Tiểu Kiệt không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận