Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2252. Bị hạ cổ

"Hòa thượng chạy được nhưng miếu vẫn còn đó, ngươi làm như vậy cha ngươi Lạc Quyền Đông biết không?" Triệu Thanh Thanh không khỏi lắc đầu cảm thán nói: "Ngươi đây là muốn đẩy nhà họ Lạc các ngươi vào vực sâu vạn kiếp bất phục sao?"
"Ta không quan tâm, cha ta là một tên phế vật đã không còn giá trị gì, với hắn mà nói chết coi như là giải thoát." Thần sắc Lạc Ngọc Minh biến đổi, dường như đang thôi miên bản thân: "Chỉ cần ta còn sống thì nhà họ Lạc vẫn luôn tồn tại. Cùng lắm thì sau này ta trùng kiến nhà họ Lạc, đến lúc đó nhà họ Triệu, nhà họ Viên gì đó, tất cả đều bị ta giẫm dưới chân, thực hiện tâm nguyện nhiều năm của hắn."
"Thanh Thanh nha đầu, ngươi không cần nói nhảm với hắn nữa." Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, "Thứ ngu ngốc như vậy đánh bay là được rồi, hà tất lãng phí thời gian."
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: "Ta luôn cảm giác hắn có chút là lạ, không biết là nơi nào có vấn đề."
"Đầu óc xảy ra vấn đề thôi, trước đó ta đã nói rồi." Hạ Thiên tùy ý nói.
"Hừ." Lạc Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng, móc ra một tờ giấy ném lên trên bàn, dùng súng lục đè lên: "Ta lười nói thêm gì nữa với các ngươi, trong vòng một tiếng, các ngươi phải chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ này, nếu không đừng ai nghĩ sống sót rời đi."
"Chỉ bằng một đám các ngươi?" Triệu Thanh Thanh chỉ vào mấy tên vệ sĩ áo đen xung quanh, "Muốn thực hiện kế hoạch to lớn của ngươi, có vẻ hơi phiêu nha."
"Ta biết công phu của ngươi không tệ, rất có tiếng tăm ở trên mạng, được gọi là nữ hiệp gì đó đúng không." Lạc Ngọc Minh nhìn Triệu Thanh Thanh, giơ súng lục lên: "Nhưng mà đó cũng chỉ là trò khoa chân múa tay mà thôi. Ở đây ta có súng, dù ngươi có nhanh và lợi hại tới đâu thì ngươi cũng không thể nhanh và lợi hại hơn súng được."
"Ngươi có thể thử xem." Triệu Thanh Thanh lạnh lùng cười một tiếng.
"Xem ra ngươi đúng là điên rồi." Ánh mắt Hứa Kiều Na phức tạp nhìn Lạc Ngọc Minh, "Trước đó ngươi chỉ dùng đồ cổ lừa gạt một ít tiền, coi như xảy ra việc gì thì còn có cha ngươi áp xuống. Thế mà bây giờ lại dùng loại biện pháp ngu xuẩn này tống tiền chúng ta, còn không thèm để ý tới kết quả, ngươi thực sự muốn tiền không muốn mạng sao?"
"Ngươi nói câu này không sai." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Nếu như không có tiền thì đúng là hắn sẽ mất mạng. Nhưng mà coi như có tiền rồi thì hắn cũng vẫn mất mạng. Cho nên tên ngu ngốc này là đang lãng phí thời gian."
"Đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa, mau chuyển tiền đi!"
Lạc Ngọc Minh nhìn đồng hồ mấy lần, dần dần không kiên nhẫn được nữa, "Các ngươi mới là người đang lãng phí thời gian! Ta không ngại nói cho các ngươi biết, dù các ngươi báo cảnh sát hay gửi tin nhắn cho người nhà, tất cả đều không quan trọng với ta, nhưng mà tiền nhất định phải được chuyển tới! Rõ chưa?"
"Tốt, ta gửi!" Hứa Kiều Na cắn răng, cảm thấy hảo hán khôngtính thiệt thòi trước mắt, tên Lạc Ngọc Minh này chính là một tên điên rồ, vẫn là không nên chọc giận hắn.
Triệu Thanh Thanh quay đầu nhìn Hạ Thiên: "Sư phụ, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đánh hắn thôi." Hạ Thiên bĩu môi, "Loại sự tình này còn phải hỏi à?"
"Các ngươi đừng ép ta, ta chỉ cầu tài." Lạc Ngọc Minh cầm súng chỉ vào Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, "Nói thêm câu nữa thì chớ trách ta nổ súng, đừng cho rằng ta đang nói đùa."
Hình bóng Triệu Thanh Thanh khẽ động, cất bước đến trước mặt Lạc Ngọc Minh, giơ chân quét ngang một cái.
"Hưu!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, Lạc Ngọc Minh bóp cò súng.
"A!"
Cũng chính là hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếp đó, hắn lại bị Triệu Thanh Thanh quét ngã xuống đất, bị dẫm như một con cá mắc cạn.
Mấy tên vệ sĩ áo đen nghe được tiếng súng, lập tức động thủ muốn chế phục Hạ Thiên và Hứa Kiều Na, đáng tiếc bị Hạ Thiên thưởng cho mỗi người một cước, dán ở trên vách tường.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chút người này căn bản không đủ." Triệu Thanh Thanh cảm thấy một chút tính khiêu chiến cũng không có, thật không biết cái tên Lạc Ngọc Minh này bị cái gì, "A?"
Vừa dứt lời, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy cơ thể Lạc Ngọc Minh nóng lên một cách dị thường, giống như có thứ gì trong người hắn muốn bùng nổ.
Triệu Thanh Thanh cảm giác không đúng, lập tức nhảy ra, vội vàng nói với Hứa Kiều Na: "Kiều Kiều, mau tránh ra."
Hạ Thiên lấy ngân châm ra, tiến lên đâm Lạc Ngọc Minh hai cái, trấn áp cỗ dị động bên trong cơ thể đối phương xuống.
"Sư phụ, hắn bị làm sao vậy?" Triệu Thanh Thanh thấy thế, lập tức tò mò hỏi.
"Tên ngu si này bị người hạ cổ." Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hơi có chút bất mãn nói: "Hơn nữa còn là châm pháp của âm Y môn, tên thi châm ngu ngốc này chắc ở gần đây, ta đi ra ngoài tìm hắn."
Hình bóng Hạ Thiên lóe lên, lập tức biến mất.
Hứa Kiều Na có chút choáng váng, nàng không dám tin vào hai mắt của mình.
"Kiều Kiều, đừng ngẩn người! Ngươi mau đi gọi người kiểm tra bệnh viện này, nhìn xem còn có nhân viên nào khả nghi hay không."
Triệu Thanh Thanh cầm điện thoại di động lên, trước tiên gọi điện cho thành viên Thiên Đạo tổ, phân phó bọn họ chạy tới xử lý hiện trường.
Hứa Kiều Na lấy lại tinh thần, lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng lo lắng tình trạng của mẹ mình, vội vàng rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng chạy tới phòng bệnh của bà Hứa.
Kết quả không cần nói cũng biết, trong phòng bệnh đã không còn một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận