Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2459: Trò trẻ con

Biến cố quá nhanh, từng cái từng cái xuất hiện.
Tộc nhân Huyền âm tộc ở dưới đài cao đã có chút đứng hình, hoàn toàn không biết là chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết nên tin ai.
Có điều, Bạch Kỳ Thạch hiển nhiên đã sắp xếp mấy người hưởng ứng, cho nên rất nhanh liền có người nổi giận, gầm lên một tiếng: "Dám bất kính đối với âm Hậu, giết bọn chúng đi!"
Tiếp đó, lại có người phụ họa: "Không có âm Hậu, là không có Huyền âm tộc chúng ta, giết bọn chúng đi!"
"Một ngoại nhân không xứng làm tộc trưởng của chúng ta, Bạch đội trưởng mới là tân tộc trưởng của chúng ta!"
"Bạch Kỳ Thạch tộc trưởng vạn tuế!"
"..."
Chỉ chốc lát sau, nhiều tiếng hoan hô vang lên từ mọi nơi, chẳng mấy chốc trở nên đồng lòng, một vài tộc nhân của Huyền âm tộc không hiểu rõ chân tướng nhân cũng bị kích động theo, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cứ mù quáng kêu theo những người này.
Âm Vô Vũ nhìn thấy cảnh này, đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra, lạnh giọng quát lên: "Bạch Kỳ Thạch, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mang theo người của ngươi, cút ra ngoài."
"Không đời nào!" Sắc mặt của Bạch Kỳ Thạch xúc động và phẫn nộ, khuôn mặt dữ tợn, chỉ vào âm Vô Vũ, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng còn có thể điều khiển được ta, Bạch Kỳ Thạch ta đã được chú định trở thành chủ nhân của đảo Sương Nguyệt, ngươi không ngăn được ta, cũng không xứng để ngăn ta. Bắt đầu từ bây giờ, Bạch Kỳ Thạch ta và ngươi chấm dứt quan hệ!"
"Ha ha." âm Vô Vũ giận quá hóa cười, "Cũng có gan đó, nói thẳng đi, là ai bày ngươi làm như vậy. Nói ra, ta có thể không truy cứu hành động lỗ mãng lần này của ngươi."
Bạch Kỳ Thạch đầu tiên là ánh mắt lấp loé, sau đó lại phẫn nộ, mắng: "Đừng tưởng rằng ngươi còn có thể thao túng ta, huyết mạch cấm chế của ngươi đã vô hiệu với ta! âm Vô Vũ, ngươi nói gì cũng vô dụng, ngươi đã phản bội âm Hậu, quả thật là tội ác tày trời, ai cũng không thể cứu được ngươi!"
Dứt lời, lại xoay người trừng mắt với đám người Hạ Thiên: "Còn các ngươi nữa, ngày hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!"
"Chỉ bằng đồ đần nhà ngươi ư?" Hạ Thiên bĩu môi, "Bại tướng dưới tay thì đừng quay lại đây tự làm mất mặt."
"Nói láo!" Bạch Kỳ Thạch quơ tay chỉ Hạ Thiên, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Lần trước là do ta bất cẩn, nên không tính. Lần này ta không đánh chết tươi ngươi, ta không phải họ Bạch."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Ngươi muốn họ gì thì liên quan gì tới ta, cơ mà, ngươi thật cho rằng bị người ta đâm vài châm, tăng thêm một chút thực lực, liền có thể động thủ với ta ư?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Ánh mắt của Bạch Kỳ Thạch khẽ biến, nhưng sau đó sắc mặt lại như thường, lạnh giọng nói: "Có ngon, thì bây giờ hãy đấu với ta một trận. Ai thắng thì người đó chính là tộc trưởng, còn ai thua thì cút khỏi đảo Sương Nguyệt."
"Hạ Thiên, ngươi không cần để ý tới hắn." Sắc mặt của âm Vô Vũ trở nên âm trầm, khí tức khắp người cũng thay đổi, so với sự bình tĩnh và thong dong trước kia như thể là hai người hoàn toàn khác, "Gia môn bất hạnh, nên mới có tên cặn bã này. Cứ để ta thanh lý môn hộ đi."
Đối mặt với khí thế áp bức của âm Vô Vũ, Bạch Kỳ Thạch lại không có sụp đổ, mà trái lại còn kích động hơn: "Ngươi họ m, ta họ Bạch, ai là người nhà với ngươi. Đừng tưởng ngươi chia một tí huyết thống cho ta, là có thể khoa tay múa chân với ta cả đời.m Vô Vũ à, thời đại đã thay đổi rồi!"
"Ha ha, thời đại xác thực đã thay đổi." âm Vô Vũ cười gằn hai tiếng, khinh thường nhìn Bạch Kỳ Thạch: "Nhưng mà điều này cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, nếu như không có huyết mạch của ta, chỉ bằng loại căn cốt thấp kém của Bạch gia các ngươi, ngươi còn không đến được điểm cuối của thời đại. Bây giờ lại còn dám kêu gào với ta, đúng là đồ chó má không rõ tình thế, cút xuống cho ta!"
Tiếng quát mắng tựa như lôi đình.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một luồng khí màu đen, từ bên trong có một tia sét màu đen bắn ra, trúng ngay mi tâm của Bạch Kỳ Thạch.
"A!" Bạch Kỳ Thạch kêu thảm một tiếng, trực tiếp từ trên đài cao té xuống, nhưng rất nhanh liền bò dậy, chỉ vào đài cao rồi mắng: "Đừng tưởng chút thủ đoạn này của ngươi là có thể làm gì được ta, Bạch Kỳ Thạch ta là thiên mệnh chi tử, há có thể để ngươi cướp lấy!"
Bạch Kỳ Thạch chộp đứt tia sét màu đen dính trên mi tâm hắn, song chưởng vừa giơ liền tuôn ra sương trắng cuồn cuộn, chỉ vung lên một cái, cả người liền biến mất trong màn sương.
"Điêu trùng tiểu kĩ (trò trẻ con) còn dám lấy ra để rước nhục, thực sự là buồn cười." âm Vô Vũ lắc đầu, trong mắt có phần thất vọng, "Vốn cho rằng ngươi dám đứng ra phản đối ta, là có được cơ duyên to lớn gì, nào ngờ chỉ có loại thủ đoạn nhỏ này."
Giữa không trung, khói trắng phút chốc lóe lên, Bạch Kỳ Thạch lập tức xuất hiện ở phía sau âm Vô Vũ, đánh một quyền đánh ngay giữa lưng nàng: "Lão thái bà ngươi, chết đi cho ta!"
"Cẩn thận." Y Tiểu Âm nhìn thấy trong lòng bàn tay Bạch Kỳ Thạch có vệt hàn mang lóe lên, không khỏi nhắc nhở với âm Vô Vũ: "Trên tay hắn có gì đó cổ quái."
Âm Vô Vũ cũng không có để ở trong lòng, mặc cho Bạch Kỳ Thạch đánh trúng.
Đúng như dự đoán, một vệt hàn mang đánh vào giữa lưng âm Vô Vũ, sau đó nổ ra một luồng ánh sáng chói lóa, chiếu toàn bộ Thánh Điện, thậm chí hơn một nửa bầu trời đã thành màu trắng.
Sau khi ánh sáng trắng tiêu tán, cổ họng của âm Vô Vũ khó chịu, tiếp theo liền há mồm phun ra một ngụm máu: "Phốc!"
"Ha ha ha ha, lão thái bà, ngươi cũng có ngày hôm nay." Bạch Kỳ Thạch hưng phấn không thôi nhìn vẻ mặt suy nhược của âm Vô Vũ, "Ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi à? Đã nói thời đại thay đổi rồi, ngươi còn không tin, lại còn nói căn cốt của Bạch gia thấp kém, bây giờ biết sự lợi hại của ta rồi chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận