Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3939: Óc và máu của ngươi nhất định sẽ rất ngon

“Hừ.”
Người kia chỉ hừ nhẹ một tiếng, mũi phun ra một sợi diễm khí, trong nháy mắt đốt nam nhân trung niên thành một làn khói.
"OMG!"
Từ đằng xa lại có người chạy đến, hẳn là cứu hỏa. Kết quả bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng rút súng nhắm ngay vị khách không mời mà đến bóp cò.
“Thủ đoạn nhỏ, không đáng một cân.”
Người kia lắc đầu, lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó khoát tay một cái.
Một luồng diễm khí phun tới, chưa đến nửa giây, một bức tường lửa cao bảy tám mét bỗng dưng dâng lên, biến phạm vi mấy thước thành một cái hố.
“Khó trách tinh cầu này lại bị gọi là nơi tiên bỏ.”
Người này đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện lọt vào tầm mắt đều là cảnh hoang lương. Hắn ta nhếch miệng: “Hoang vu như vậy, không hề có linh khí, ta thật sự không hiểu vì sao đám lão bất tử đó lại phái chúng ta đến tuần sát nơi này.”
“Đừng ở đó bàn tán về cấp trên.”
Trong lỗ tai người này vang lên một tiếng quát khàn khàn: ‘Nếu đã đến, hãy lo tập trung làm việc đi.”
Lại có âm thanh của một nữ tử cười nói: “Nơi mà ta đặt chân đến, phong cảnh khá đẹp, sơn thanh thủy tú, chỉ là không có linh khí, quả thật có chút lãng phí thời gian.”
“Ba người chúng ta tiên phong, nhất định phải thay Thần Quân cẩn thận kiểm tra nơi này, đừng nên ôm oán.”
Âm thanh khàn giọng kia lập tức nhắc nhở: “Đừng coi thường bất cứ chỗ nào. Vạn năm trước, Phù Diêu Tiên Tử rất có khả năng bị giáng chức ở đây. Chúng ta đến đây, một là thanh trừ khí tức dị thường; hai là tìm Phù Diêu Tiên Tử xác nhận sinh tử, ba là tìm người phát ra tín hiệu cầu cứu liên minh tu tiên.”
“Cái nơi hoang vu này, ta đốt đi là được.”
Nam nhân có lông mày lửa hừ lạnh một tiếng: “Nếu có khí tức dị thường, đốt cũng không sao. Về phần Phù Diêu Tiên Tử, nàng ta đã chết từ sớm. Bằng không, tại sao nơi này lại không có linh khí? Vạn năm đủ để nàng ta thai nghén ra một tinh cầu tu tiên cấp thấp rồi.”
Nữ nhân kia cũng cười nhạo: “Tuy nói Phù Diêu Tiên Tử là tiền bối của chúng ta, trước đó ta cũng nghe người ta nói nàng ấy kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào. Bây giờ xác thực cũng không có gì hơn. Ngay cả tinh cầu cấp thấp cũng nuôi không nổi, đúng là cười chết người.”
“Tập trung làm việc đi.”
Âm thanh khàn khàn kia cũng không tham dự vào: “Ta đến chỗ tế đàn trong rừng, có gì liên lạc sau.”
Nói xong, người này cắt đứt cuộc trò chuyện.
Nam nhân có lông mày lửa vô cùng không phục: “Người này còn tưởng mình là lão đại tam thần tướng nữa chứ. Cái nơi rách nát này có cái gì để mà tuần sát chứ. Ba người chúng ta cùng nhau dùng thần thông trực tiếp hủy đi chỗ này là được. Bất kể cái gì là khí tức dị thường, cái gì là Phù Diêu Tiên Tử.”
Nữ nhân kia đáp lại: “Ta cũng có suy nghĩ như thế, đáng tiếc ta không làm chủ được.”
“Thanh Thủy, chỉ cần chúng ta liên thủ, chúng ta vẫn có thể hủy đi cái nơi rách nát này, sau đó trở về giao nộp là được.”
Nam nhân lửa lông mày mỉm cười đưa ra một đề nghị: “Man Sơn muốn làm gì thì cứ để hắn ta làm.”
Nữ nhân kia cười khẽ, đang định nói cái gì đó, đột nhiên nàng ta phát ra tiếng thở nhẹ, sau đó nói: “Ha ha, ta đang ở trên đỉnh núi tuyết, phát hiện một nơi rất thú vị. Bá Hỏa sư đệ, có gì trò chuyện sau.”
Nói xong, người này cũng cắt đứt liên hệ thần thức.
“Dám cắt ngang trò chuyện với ta, lẽ nào lại như vậy?”
Nam nhân lông mày lửa giận dữ, tức đến mức nhấc chưởng đốt phạm vi trăm dặm thành tro bụi. Trong lúc hắn ta còn đang định phát tiết lửa giận, chỉ thấy một nữ nhân tóc vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, lạnh giọng chất vấn: ‘Ngươi là ai? Từ đâu đến? Vì sao ngươi lại làm xằng làm bậy ở đây?”
“Ồ, ngược lại có mấy phần tư sắc.”
Nam nhân lông mày lửa có chút hứng thú nhìn nữ nhân kia: “Vừa lúc để bổn thần thư giãn tâm trạng.”
Nữ nhân tóc vàng đột nhiên biến sắc, mắng to: “Ta là Thánh nữ Thánh Lạc Đạt Giáo Hội. Ngươi dám bất kính với ta, bây giờ ta sẽ tống ngươi xuống địa ngục.”
Bành.
Nữ nhân tóc vàng niệm chú ngữ, cầm ma trượng chỉ vào nam nhân lông mày lửa: “Thánh hỏa giáng lâm, thiêu tẫn yêu ma.”
Quả nhiên, một ngọn lửa to bằng nắm đấm bay ra, bay thẳng đến mặt nam nhân lông mày lửa.
“Chỉ có chút hỏa lực đó thôi sao?”
Nam nhân lông mày lửa há miệng hút lấy ngọn lửa, biểu hiện khinh thường, sau đó đưa tay chộp lấy nữ nhân tóc vàng.
“Thả, thả ta ra.” Nữ nhân tóc vàng liều mạng giãy dụa.
Nam nhân lông mày lửa luồn ngón giữa và ngón trỏ vào đỉnh đầu nữ nhân tóc vàng, nhẹ nhàng mở hộp sọ, sau đó hút hết óc và huyết khí của nàng ta.
Nữ nhân tóc vàng trong nháy mắt biến thành một thi thể da bọc xương.
Nam nhân lông mày lửa lắc đầu, tiện tay quăng đi: “Linh khí thảm đạm, thuật pháp thấp, không hề có chút dinh dưỡng, khiến người thất vọng cực kỳ.”
Tiếp theo, hắn ta đột nhiên nhướng mày, quay về một hướng, cười nhẹ: “Vị tiên tử này, nếu đã đến, chẳng lẽ không có ý định hiện thân gặp mặt một chút sao?”
Isabella không nghĩ đến nàng vừa mới chạy đến đã bị phát hiện, trong lòng không khỏi run lên nhưng vẫn không có ý định xuất hiện.
Nam nhân lông mày lửa lập tức hưng phấn hẳn lên, đưa ngón tay chỉ về phía Isabella đang núp, cười nói: “Ngươi hình như cũng là tu tiên giả, vậy thì tốt quá. Óc và máu của ngươi nhất định sẽ rất ngon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận