Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2866: Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?

“Vị này đến từ đảo quốc Nam Thiên Môn, Nhẫn Thiên Vương tân nhiệm Đằng Dã Thập Tứ Lang.”
Một võ sĩ mặc kimono, chân mang guốc gỗ của đảo quốc bái mọi người một cái: “Tại hạ Đằng Dã Thập Tứ Lang, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
“Đám Ninja rùa các ngươi không phải có một người tên Ảnh Hiện chứ?” Hạ Thiên rốt cuộc lên tiếng hỏi Đằng Dã Thập Tứ Lang.
Đằng Dã Thập Tứ Lang nhìn người mặc kim bào, phát hiện hắn ta không nói gì, lập tức giải thích: “Là Nhẫn Thiên Vương, không phải Ninja rùa. Sau khi Ảnh Hiện tiên sinh đến Hoa Hạ, bị thương nhẹ, khi trở về nhà thì bế quan, cho nên đã truyền lại vị trí cho ta.”
“Ta cảm thấy rất khó chịu với tên Ninja rùa này của các ngươi. Hắn ta lại dám ra tay với nữ nhân của ta.” Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Cho nên, ta dự định đánh ngươi trước, sau đó để ngươi cút về nói với hắn ta, bảo hắn ta lau sạch cổ chờ ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến xử lý hắn ta.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đằng Dã Thập Tứ Lang âm trầm nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đang sỉ nhục ta và Ảnh Hiện tiên sinh sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Sỉ nhục? Các ngươi cảm thấy các ngươi xứng sao?”
Đằng Dã Thập Tứ Lang di chuyển hai chân, chân trái đằng trước, chân phải đằng sau, hai tay đặt lên vỏ đao: “Võ sĩ chúng ta khả sát bất khả nhục. Xuất kiếm đi, ta nhất định phải giết ngươi, đòi lại công đạo cho Ảnh Hiện tiên sinh.”
“Ngươi cầm là đao, kiếm đâu ra. Tiện vừa thôi chứ?” Hạ Thiên bất mãn nói: “Còn là võ sĩ đạo nữa chứ? Ngươi vừa đến đã lén lút rải độc hương tại các ngõ ngách, ngươi tưởng mắt ta mù à?”
“Cái gì?” Lời của Hạ Thiên khiến mọi người lấy làm kinh hãi. Không ít người trong bọn họ thật sự không phát hiện được việc này.
Mặt người mặc kim bào cũng ngưng lại, bởi vì ông ta cũng không phát hiện ra. Sau khi nghe Hạ Thiên nói, ông ta mới giật mình, cảm nhận được trong phòng có những sợi hương khí rất lạ.
“Ngươi đang ngậm máu phun người. Ngươi dám đổ tội cho ta, ngươi đi chết đi.” Đằng Dã Thập Tứ Lang biến sắc, tiến lên hai bước, bảo đao trong nháy mắt ra khỏi vỏ, vạch ra một luồng đao quang chém về phía Hạ Thiên.
Một đao ra khỏi vỏ cực nhanh, xứng với bốn chữ nhanh như lôi đình.
Không thể không nói, một đao đích thật rất lợi hại. Đa số người có mặt đều giật mình, đều cho rằng Hạ Thiên lành ít dữ nhiều.
Tiêu Diễm Diễm lại không cảm thấy như vậy. Dưới cái nhìn của nàng, đao pháp của người đảo quốc còn không nhanh bằng một nửa Diệp Tuyệt Trần ở Sương Nguyệt đảo. Ngay cả Diệp Tuyệt Trần mà còn bị Hạ Thiên ném vào trong biển, võ sĩ trước mặt quả thật đang tự rước lấy nhục.
Quả nhiên, Hạ Thiên chỉ nhẹ nhàng vươn tay đã nắm chặt thanh đao nhanh như lôi đình này.
“Ngươi chưa ăn cơm à?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Ngươi đừng có mà dừng lại.” Đằng Dã Thập Tứ Lang tức đến thở hổn hển, nhưng bất luận hắn ta dùng sức như thế nào, giãy dụa ra sao, hắn ta không cách nào rút đao trở về. Trừ phi hắn ta vứt bỏ đao không cần nữa, nhưng làm như thế, hắn ta còn được xem là võ sĩ sao?
“Hỏa độn chi đại phún hỏa.” Đằng Dã Thập Tứ Lang cũng không phải kẻ ăn chay. Hắn ta đã kế thừa vị trí của Ảnh Hiện, tất nhiên cũng học được chút nhẫn thuật. Hắn ta há miệng hút vào một lượng không khí, toàn bộ khoang miệng đều phồng lên, chuẩn bị phun lửa.
“Phun cái đầu ngươi đấy, nuốt xuống cho ta.” Hạ Thiên đưa tay đè xuống miệng Đằng Dã Thập Tứ Lang, ấn ngọn lửa hắn ta chuẩn bị phun ra ngoài trở xuống.
Đằng Dã Thập Tứ Lang hoảng sợ mở to mắt, ngọn lửa đã tạo thành trong khoang miệng không cách nào phun ra ngoài, đành phải thuận theo yết hầu nuốt xuống dạ dày. Một cảm giác thiêu đốt lập tức xâm nhập lục phủ ngũ tạng.
“A!” Đằng Dã Thập Tứ Lang đau đến mức vứt bỏ thanh đao, ngã xuống đất lăn lộn, nhưng ngọn lửa bên trong cơ thể của hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng từ trong đốt ra ngoài, cả người bị hỏa táng.
“Thiên ca ca, tại sao cả người hắn ta lại bị bốc cháy?” Bạch Tiêm Tiêm không hiểu. Cho dù người này có nuốt lửa trở về cũng không đến mức bị đốt thành như vậy.
Hạ Thiên đáp: “Bởi vì hắn ta quá ngu ngốc, nói cái gì là nhẫn thuật. Thật ra đây chỉ là phương pháp giấu cây đuốc dầu bên trong cơ thể mà thôi.”
“Vậy hắn chẳng khác nào tự thiêu chết mình rồi?” Tiêu Diễm Diễm sững sờ: “Quá ngu xuẩn!”
“Mấy kẻ ngu xuẩn đều như thế.” Hạ Thiên lười biếng đáp.
“Đã bớt đi một người, ngày mai tám người các ngươi tiến vào Tiểu Tiên Giới.” Người mặc kim bào thấy thế, đành phải thở dài, phất tay cho người quét dọn thi thể Đằng Dã Thập Tứ Lang sạch sẽ.
Nhưng trải qua chuyện lần này, mọi người lại càng hiểu biết hơn về Hạ Thiên, ngay cả Ngôn Tử Mặc cũng phải thu lại tâm tư muốn trả thù, không còn dám biểu hiện ra nữa.
Bữa tiệc tối tan rã trong không vui.
Ban đầu, người mặc kim bào dường như có chuyện cần tuyên bố, nhưng bây giờ cũng không còn tâm trạng, chỉ nói mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ trăng tròn tối mai là có thể trực tiếp tiến vào Tiểu Tiên Giới.
Mỗi người đều được bố trí một gian phòng. Hạ Thiên tất nhiên không muốn ngủ một mình, liền đi thẳng đến phòng Bạch Tiêm Tiêm. Mặc dù không thể làm chuyện xấu nhưng có mỹ nhân trong lòng, dù sao cũng tốt hơn nằm trên giường một mình.
“Thiên ca ca, ngươi có cảm thấy người mặc kim bào có chút kỳ lạ hay không.” Bạch Tiêm Tiêm ngồi trên ghế, hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên gối đầu lên đùi Bạch Tiêm Tiêm, cảm nhận da thịt thiếu nữ, lười biếng đáp: “Mặc kệ hắn ta đi.”
“Ta luôn có cảm giác tối nay sẽ xảy ra chuyện.” Bạch Tiêm Tiêm lo lắng nói.
“A!”
Đúng vào lúc này, bên trong phù cung bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận