Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3854: Ngươi cũng xứng cá chết lưới rách với ta?

“Cái này…”
Đại Thiên Thu cảm giác linh khí, sinh cơ trong cơ thể mình đã bị một kiếm này cắt đứt, chỉ là sâu trong nội tâm hoàn toàn không cách nào tiếp nhận. Tại sao kiếm hoàn lại có thể tồn tại?
Tuy nhiên, cơn đau kịch liệt truyền đến từ ngực đã nói cho hắn ta biết điều này vô cùng chân thực.
Đây nhất định không phải kiếm hoàn bình thường, bởi vì thân kiếm nhẹ vô cùng. Khi bắn ra, âm thanh rất nhỏ, khiến cho hắn ta không hề chú ý.
Hắn ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hoặc nói chỉ đó là phong thanh.
Một chút sơ sẩy lại làm cho hắn ta hủy đi mạng sống của mình.
Hắn ta rất không cam tâm, cảm thấy nếu Ninh Nhụy Nhụy không có loại thần binh lợi khí đó, hoặc hắn ta tỉnh táo một chút, dựa vào thực lực của hắn ta, hắn ta tuyệt đối có thể tránh được một kiếm này.
Đáng tiếc là, hiện thực không có nếu như, càng không cho hắn ta cơ hội hối hận.
Mang theo chấn kinh, hối hận, nổi giận… đủ loại cảm xúc, Đại Thiên Thu ngã xuống đất.
Đám đệ tử mặc áo bào trắng sau lưng cũng vậy, chỉ là bọn họ không mất mạng. Ninh Nhụy Nhụy vẫn hạ thủ lưu tình, để bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi khi bị giết.
Vừa rồi, Hoa hội trưởng và nam nhân che mặt kêu to xông đến, nhưng bọn họ chẳng những không tiến mà còn lùi, ở một bên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hành động này đã cứu mạng hai người bọn họ.
Nhưng sự sợ hãi trong lòng bọn họ cũng không ít hơn đám người Đại Thiên Thu bao nhiêu, tròng mắt sắp sửa rơi ra khỏi hốc mắt.
“Thế gian thật sự có thần binh lợi khí như vậy sao?”
Hoa hội trưởng mắt thấy Ninh Nhụy Nhụy tùy ý thu Lưu Vân Thiết Nhận trở về, biến thành một viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, cả kinh đến mức cằm cũng không khép lại được.
Nam nhân che mặt bị dọa đến sợ vỡ mật, nhỏ giọng nói: “Hội trưởng, chúng ta nên từ bỏ đi. Hai người bọn họ hoàn toàn không phải người, làm sao chúng ta có thể địch nổi?”
“Ngươi nói đúng.”
Hoa hội trưởng bỗng nhiên vọt thẳng đến trước Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, quỳ xuống: “Tuyết Thành Hoa gia Hoa Vạn Tử trước đó đã có nhiều đắc tội với Hạ thần y và Ninh tiểu thư, ta xin bồi tội với hai người ở đây.”
Nam nhân che mặt do dự một chút cũng quỳ xuống: “Tuyết Thành Phong gia Phong Đình Sơn có nhiều đắc tội, mong hai người bỏ qua.”
“Bây giờ các ngươi đã biết sợ rồi?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Sao các ngươi không đi sớm hơn? Các ngươi tưởng rằng quỳ xuống cầu xin tha thứ ta sẽ tha cho các ngươi sao?”
Hoa hội trưởng và nam nhân che mặt đúng là có suy nghĩ này. Bọn họ tự xưng là nhân vật có máu mặt trong Tuyết Thành, bây giờ đã hạ tư thái xuống mức thấp nhất, Hạ Thiên nói như thế nào cũng cân nhắc tha cho bọn họ một lần mới đúng.
Đáng tiếc, bọn họ đã nghĩ sai. Hạ Thiên trước giờ chưa hề ra bài theo sáo lộ, càng không theo sáo lộ của người khác.
“Ta dường như chưa hề trêu chọc các ngươi, là các ngươi đến gây sự với ta trước, đúng không?”
Hạ Thiên mỉm cười nói với Hoa hội trưởng: “Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha cho các ngươi?”
Hoa hội trưởng liếm môi, nhanh chóng suy nghĩ từ ngữ: “Chuyện này chúng ta không đúng, là chúng ta có mắt mà không biết Thái Sơn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cứ tưởng rằng Hạ thần y đến đoạt… đoạt vật kia của chúng ta. Cho nên chúng ta mới khẩn trương như vậy, đến mức làm ra quyết định ngu xuẩn. Chúng ta nguyện ý bồi thường mọi tổn thất cho Hạ thần y. Từ nay về sau, Tuyết Điếu Hội chúng ta sẽ bái phục dưới chân của ngươi, tạo điều kiện cho ngươi tùy ý làm gì thì làm.”
“Chẳng hứng thú.”
Hạ Thiên nói: “Ta chẳng muốn làm gì một đám ngu ngốc cả.”
Sắc mặt Hoa hội trưởng hơi thay đổi một chút nhưng vẫn cố nén sự tức giận trong lòng: “Chuyện lúc trước là do Bạch Thiên Tiếu và Mã Hiểu Thần tự tác chủ trương, chúng ta không hề đồng ý. Chúng ta cũng không có thù oán gì với nhau trước đây. Bây giờ chúng ta cũng đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng không có thâm cừu đại hận gì không thể hóa giải, cho nên cũng không cần thiết phải cá chết lưới rách.”
Hạ Thiên mỉm cười hỏi lại: “Ngươi cũng xứng cá chết lưới rách với ta?”
Nam nhân che mặt tức đến mức đáp lại một câu: “Hạ Thiên, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta thật sự sợ ngươi. Chúng ta chẳng qua cảm thấy tiếp tục đánh nhau không có chút ý nghĩa nào mà thôi.”
“Tính toán các ngươi là Bạch Thiên Tiếu, còn có Mã Hiểu Thần. Bây giờ bọn họ đã chết rồi, chúng ta cũng đã quỳ xuống xin lỗi ngươi, ngươi muốn bồi thường cái gì, chúng ta tuyệt không trả giá, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Các ngươi luôn tự cho mình là đúng, khi muốn giết ai thì phái người đi giết. Phát hiện giết không được thì quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng Hạ Thiên nói không có sai, chúng ta dựa vào cái gì mà tha cho các ngươi, hoặc các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng các ngươi chỉ yêu cầu buông tha thì chúng ta sẽ buông tha cho các ngươi?”
“Vậy hai ngươi muốn thế nào?”
Dù sao nam nhân che mặt cũng là trưởng tử Phong gia Tuyết Thành, từ trước đến nay hoành hành đã quen. Lần này, hắn ta bị ép đến mức không thể không tức giận: “Cho dù giết chúng ta, các ngươi có thể được cái gì? Cũng chỉ nhận được cừu hận của Phong gia và Hoa gia. Đó không phải là kết quả mà các ngươi mong muốn.”
Hạ Thiên hờ hững hỏi lại: “Tại sao lại không?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng nói: “Nếu bây giờ chúng ta tiêu diệt Hoa gia và Phong gia các ngươi, sau đó nói lời xin lỗi các ngươi, bảo các ngươi đừng so đo, các ngươi có đồng ý không?”
“Ngươi.”
Nam nhân che mặt tức đến phát nghẹn.
Hoa hội trưởng phát hiện bầu không khí quá căng thẳng, vội chịu thua lần nữa: “Nếu như nhất định phải giết chúng ta mới có thể lắng lại phẫn nộ của các ngươi, vậy thì giết ta đi. Dù sao Thần Hỏa Đạn và vân lôi là Mã Hiểu Thần dùng lệnh bài của ta mang đến, ta đồng ý lấy cái chết đền tội. Nhưng những việc này không liên quan đến Hoa gia, xin các ngươi thủ hạ lưu tình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận