Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3874: Ngươi muốn chiếm tiện nghi thì cứ nói thẳng

Mặc dù mảnh vỡ đã bị hủy, nhưng lại khiến cho người nào đó trong liên minh tu tiên chú ý.
Cho dù biết, Hạ Thiên cũng không sợ, ngược lại còn có chút hưng phấn. Hắn lâu rồi không có nghênh đón một đối thủ có thể chiến một trận.
“Ngươi lo lắng như vậy, có phải có chuyện mà chúng ta không biết hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy hoài nghi nhìn Tô Mộng Lệ.
Ngoài trực giác ra, có lẽ Ninh Nhụy Nhụy vẫn luôn sinh ra cảm giác khó chịu như có như không với Tô Mộng Lệ. Cho nên, thỉnh thoảng nàng lại chọc Tô Mộng Lệ một câu, muốn nàng ta lộ ra chân ngựa.
Đối với địch ý của Ninh Nhụy Nhụy, Tô Mộng Lệ tất nhiên nhận ra, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Ninh Nhụy Nhụy chỉ là đang ghen mà thôi.
“Ta biết đích thật nhiều hơn các ngươi một chút.”
Tô Mộng Lệ thản nhiên nói: “Nhưng ta chưa thể nói cho các ngươi biết, ít nhất còn chưa phải lúc.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: ‘Ta thấy ngươi không muốn nói mà thôi, lại còn lấy cớ như thế.”
“Cũng không phải là lấy cớ.”
Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Bây giờ nếu ta nói ra, các ngươi sẽ không tin, cho nên cũng chẳng mang lại hiệu quả gì. Thành ra, chờ sau khi các ngươi tự mình cảm nhận được dấu hiệu, các ngươi hãy đến tìm ta để hỏi.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Vậy là được rồi. Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy chuyện này.”
“Ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa: “Được rồi, không còn chuyện của ta. Ta còn phải về Thiên Cung phục mệnh nữa.”
Hạ Thiên nói: “Muốn đi thì đi đi, chẳng lẽ còn muốn ta tiễn ngươi?”
“Vậy ngươi tiễn hay không tiễn?”
Tô Mộng Lệ có chút mong đợi hỏi.
“Thế ngươi có biến hay không?”
Hạ Thiên không kiên nhẫn khoát tay.
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên đứng lên: “Để ta tiễn ngươi.”
“Ngươi?”
Tô Mộng Lệ quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Ninh Nhụy Nhụy nhướng mày, cười nói: “Thế nào? Ngươi không thích à?”
“Có đại mỹ nhân tiễn ta, tại sao ta lại không thích chứ?”
Tô Mộng Lệ mỉm cười, lập tức dời bước ra bên ngoài.
Hạ Thiên cũng không muốn ngồi một mình trong phòng khách. Như vậy hắn sẽ cảm thấy rất buồn tẻ, vì thế hắn cũng đứng lên: “Ở lại chán lắm, để ta tiễn ngươi luôn.”
“Như vậy mới đúng chứ.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười hài lòng: “Ta cứu ngươi, ngươi cũng đã cứu ta. Nói thế nào chúng ta cũng là sinh tử chi giao quen biết đã lâu. Tiễn ta một đoạn cũng đúng mà.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ngươi cứu hắn? Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Hắn không nói cho ngươi biết sao?”
Tô Mộng Lệ cười nói.
Hạ Thiên nói: ‘Trước kia, khi ta và Cửu nha đầu đến đảo Sương Nguyệt, nàng ấy đã cảnh báo ta và Cửu nha đầu. Thật ra, nguy hiểm đó cũng không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho chúng ta. Nhưng nàng ta đã thích nói như vậy, vậy thì cứ để nàng ta nói.”
“Vậy ta xem như ngươi đã nhận phần nhân tình này.”
Tô Mộng Lệ nghe xong, ngược lại vô cùng cao hứng: “Cho dù không làm được nữ nhân của ngươi, làm bạn của ngươi cũng không thành vấn đề.”
“Ngươi muốn làm gì thì làm.” Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
Lúc này, ba người đã rời khỏi biệt thự.
“Được rồi, không cần tiễn nữa.”
Tô Mộng Lệ nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Chúng ta tạm biệt nhau ở đây, sau này sẽ còn gặp lại.”
Nói xong, không đợi Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy có phản ứng gì, nàng ta giống như một đám mây bay đi xa.
“Này, mỹ nhân kia rốt cuộc là địch hay bạn vậy?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn đám mây bay đi, nhẹ giọng hỏi.
Lời còn chưa dứt, mông của nàng đã bị một bàn tay đập xuống.
Bốp.
Ninh Nhụy Nhụy không kịp chuẩn bị, lập tức ôm chỗ bị đánh, quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên: “Tên sắc lang ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?”
“Tiểu muội chân dài, ta đã sớm nhắc nhở nàng rồi, ta không phải này.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Nàng lại gọi sai, nhất định sẽ bị trừng phạt.”
“Phương thức trừng phạt có rất nhiều loại, ngươi nhất định phải lưu manh như vậy sao?”
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái.
Hạ Thiên cười nói: “Nhưng ta chỉ thích một loại này thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy hừ lạnh một tiếng: “Ngươi muốn chiếm tiện nghi thì cứ nói thẳng, cần chi phải tìm cớ trừng phạt ta.”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng rõ ràng đã phạm sai lầm, lại không thừa nhận mình sai, còn không chịu rút ra bài học, vậy nàng cũng đừng trách ta đánh nàng hai lần.”
“Ngươi đừng có… A!”
Ninh Nhụy Nhụy còn chưa nói hết câu, mông của nàng lại bị đánh hai lần, đánh đến mặt của nàng đỏ lên: “Ngươi mà còn đánh nữa, ta trở mặt với ngươi.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Tiểu muội chân dài, nàng nên rõ ràng, là nàng phạm sai lầm, cho nên ta mới đánh nàng. Nàng nên thừa nhận sai lầm, sau đó ngoan ngoãn để ta đánh. Như vậy, nàng sẽ không bị truy cứu.”
“Ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy tức đến mức ngực phập phồng không thôi, nhưng rất nhanh nàng đã nhịn xuống. Nếu còn dây dưa mãi, tên sắc lang chết tiệt đó nhất định sẽ tìm cớ khác chiếm tiện nghi của nàng: “Được rồi, lần này ta nhận.”
Hạ Thiên mỉm cười, bàn tay lại đưa tới Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi, ngươi định làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy bị dọa đến mức lùi lại hai bước, làm ra tư thái phòng ngự, vô cùng cảnh giác nhìn Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, ta chỉ muốn giúp nàng xoa bóp một chút, phản ứng của nàng hơi bị quá khích rồi.”
Hạ Thiên có chút mất hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận