Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4238: Người chết trứng chỉ lên trời

“Thiên tài cũng không phải ai cũng có thể làm.”
Hạ Thiên cười hì hì, khinh thường nói: “Ở đây, có lẽ ngươi là một thiên tài, nhưng trước mặt ta, ngươi cũng chỉ có tiêu chuẩn bình thường mà thôi.”
“Ngươi…”
Tô Diệp vốn muốn chế giễu lại nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta thở dài nói: “Được rồi, không tranh với ngươi nữa. Ngươi ra tay đi.”
Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Ra tay làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải đuổi theo giết ta sao?” Tô Diệp ngạc nhiên hỏi.
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Ngươi có tư cách gì để ta phải truy sát?”
“Cũng đúng.”
Tô Diệp lắc đầu, nhưng rất nhanh lại có nghi hoặc khác: “Nếu ngươi không phải đuổi theo để giết ta, vậy tại sao ngươi lại đến Bắc Hãn giới?”
“Chúng ta bị người ta truyền tống đến đây.” Kiều Tiểu Kiều giải thích một câu, nhưng cũng không đi sâu vào.
Lúc này, Tô Ôn Dương ngược lại hành đại lễ với Hạ Thiên, vô cùng cung kính: ‘Đa tạ Hạ tiên nhân đã cứu ta một mạng. Nếu không, chỉ sợ Diệp nhi khó mà sống sót.”
Chưởng môn Bắc Hồ sơn trang Trần Nguyên Bạch cũng bước đến gửi lời cảm ơn: “Đa tạ Hạ tiền bối, còn có Kiều tiền bối đã thay ta loại trừ kẻ này.”
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều hiện lên sự nghi hoặc: “Đặc sứ chết ở đây, Ngũ Hành Tông nhất định sẽ không chịu để yên. Chẳng lẽ ngươi không trách chúng ta nhiều chuyện?”
“Có chuyện hôm nay hay không, Ngũ Hành Tông cũng sẽ không buông tha cho Bắc Hồ sơn trang ta.”
Trong lòng Trần Nguyên Bạch đương nhiên biết rõ chuyện này, nhưng ông ta sẽ không vì vậy mà oán Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, ngược lại còn vô cùng cảm kích hai người: “Nếu không nhờ hai vị, chỉ sợ hôm nay Bắc Hồ sơn trang sẽ vong trong tay ta.”
“Sư phụ, người không cần bi quan như vậy.”
Tô Diệp nghe xong, nhịn không được liền nói: ‘Có con ở đây, Bắc Hồ sơn trang không vong được đâu. Cho dù vị Ngũ Hành lão tổ của Ngũ Hành Tông kia đến, cùng lắm thì con đồng quy vu tận với ông ta thôi.”
“Không nên nói bậy.” Trần Nguyên Bạch ngược lại vô cùng tỉnh táo, cũng không có vọng tưởng như vậy, còn thay Ngũ Hành Tông giải thích: “Thật ra Ngũ Hành lão tổ là một người cực kỳ khoan dung độ lượng và nhân ái. Năm đó, ta đã từng tiếp đãi qua ông ấy. Bây giờ, Ngũ Hành Tông làm đủ chuyện ngang ngược, tùy ý chiếm đoạt môn phái khác, tru sát không nghe điều lệnh chỉ sợ không phải ý của ông ấy đâu, trong đó tất có ẩn tình.”
“Không phải ông ta thì là ai?”
Tô Diệp khinh thường nói, lại còn vạch trần: “Lão quái vật đó có tu vi cao nhất ở Bắc Hải giới này, chẳng lẽ còn có thể ép ông ta làm mấy chuyện này sao?”
“Trước kia có lẽ không có, nhưng bây giờ thì chưa chắc.”
Biểu hiện Trần Nguyên Bạch trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói: “Ta đã nghe qua một tin đồn, nghe nói sau khi Ngũ Hành lão tổ tiếp một bóng đen mặt trắng xong, tính tình bỗng nhiên thay đổi, từ đó làm ra những chuyện như vậy.”
“Bóng đen mặt trắng? Ta muốn tìm chính là tên ngốc đó.”
Hạ Thiên nổi giận, hỏi thẳng: “Ngũ Hành Tông đó ở đâu? Bây giờ ta sẽ đến đó đánh nổ tên ngốc kia.”
“Hạ tiền bối, tuyệt đối đừng xúc động.”
Trần Nguyên Bạch liên tục khoát tay, có chút sợ hãi nói với Hạ Thiên: “Lai lịch người này rất thần bí, ngay cả Ngũ Hành lão tổ tiến vào Độ Kiếp Kỳ đã ngàn năm còn phải nghe theo lệnh, các ngươi đi chỉ sợ…”
Câu nói kế tiếp không nói ra nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.
“Ngươi hơi bị sợ rồi đấy.” Hạ Thiên khinh thường nhìn Trần Nguyên Bạch: “Với lá gan đó của ngươi, làm sao ngươi làm Chưởng môn được nhỉ?”
Lúc này, Trần Nguyên Bạch không phản bác được.
“Ta đi theo ngươi, ta biết Ngũ Hành Tông ở đâu.” Tô Diệp cắn răng, cũng không để ý đến thương thế mà đứng lên, nói với Hạ Thiên: “Vừa lúc ta cũng muốn tìm Ngũ Hành lão tổ đánh cho ông ta một trận, cho ông ta biết Bắc Hồ sơn trang không phải mặc người ta muốn bóp sao thì bóp.”
Hạ Thiên cười nói: “Lão đầu nhi kia là Độ Kiếp Kỳ, ngươi không sợ bị người ta ngược sao?”
“Sợ cái rắm, người chết trứng chỉ lên trời, bất tử vạn vạn năm.”
Sự kiêu ngạo trong con người Tô Diệp hoàn toàn không bị ma diệt, lộ ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất: “Cho dù chết, ta cũng sẽ cắn lão quái vật đó một ngụm, cho ông ta biết Đại Bắc Hồ Tô Diệp ta ngưu bức nhất.”
“Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, xuất phát thôi.” Kiều Tiểu Kiều quyết định thật nhanh.
Tô Diệp đứng thẳng người, phụ họa: “Đi, chúng ta đi đập nát đám phân bò đó.”
Bốp.
Hạ Thiên đánh cho Tô Diệp một cái: ‘Không được phép ăn nói thô tục trước mặt vợ ta.”
“A, ngươi…”
Tô Diệp hít sâu một hơi. Cái đánh này của Hạ Thiên vừa lúc đánh trúng vết thương của hắn ta, khiến hắn ta đau đến mức nhảy dựng lên.
“Nếu các ngươi đã muốn đi, ta cũng không giữ nữa.” Mặc dù Trần Nguyên Bạch cảm thấy có chút lo lắng nhưng nếu Tô Diệp đã muốn đi, Bắc Hồ sơn trang khẳng định sẽ không thoát khỏi có liên quan: “Ta không tiện đi theo. Ta sẽ đưa cho các ngươi mấy món đồ, xem như trợ lực.”
Nói xong, ông cởi một cái túi bên hông xuống, nhẹ nhàng lấy ra ba món đồ.
Một thanh trường kiếm bằng trúc xanh tươi, một lệnh bài đen như mực và một bình đan dược chữa thương.
“Thanh kiếm có tên là Tâm Hài, tục truyền do tim của Bàn Cổ tạo thành. Nó có thể giúp cho vạn vật sinh cơ bừng bừng, cũng có được chi uy vũ động thiên địa, là bội kiếm của tổ sư sáng lập ra Bắc Hồ sơn trang Thiên Hồ Đạo Nhân.” Biểu hiện Trần Nguyên Bạch vô cùng trang nghiêm cầm thanh kiếm, quay lại nhìn Tô Diệp, trịnh trọng nói: “Hạ tiền bối nói đúng, tính tình ta quá nhút nhát, không xứng làm Chưởng môn Bắc Hồ sơn trang. Bây giờ, ngươi chính là Chưởng môn của Bắc Hồ sơn trang, gánh nặng này xin giao lại cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận