Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2972: Ngươi đến để làm Chưởng môn

Trong lúc Hạ Thiên đang định ra tay, từ chỗ cao trong đám mấy bỗng nhiên truyền xuống một âm thanh: “Đệ tử tuần sát nghe lệnh, các ngươi lui ra sau, để bọn họ lên.”
“Đây là giọng của Chưởng môn.” Nam tử mặc áo bào trắng sửng sốt, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức đáp lại một câu: “Hồi Chưởng môn, hai người này bộ dạng khả nghi, lại tự tiện cướp đoạt linh khí phù du của chúng ta, ta hoài nghi bọn họ chính là tà tu xâm lấn tiên giới.”
“Cứ để bọn họ lên.” âm thanh kia không nghe hắn ta giải thích, chỉ lặp lại năm chữ đằng sau.
Nam tử mặc áo bào trắng nghe ra được sự tức giận trong lời nói của Chưởng môn, cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải phất tay ra lệnh tất cả đệ tử tuần sát thối lui, nhường ra một đường.
“Ta đã sớm bảo mở ra rồi mà.” Hạ Thiên khinh thường nhìn đám đệ tử tuần sát: “Coi như vận khí các ngươi tốt, hôm nay tránh được một kiếp.”
Nam tử mặc áo bào trắng hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không phục lắm.
Hạ Thiên cũng không rảnh rỗi tốn thời gian với mấy tiểu nhân vật kia. Hắn nhún người nhảy lên, bay thẳng đến cung điện cao nhất trên đám mây.
Hắn vừa bay, linh khí phù du trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh hắn đều xao động, biến thành từng luồng trường hồng nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể Hạ Thiên.
Cảnh tượng này đúng là ngàn năm khó gặp, rất nhiều đệ tử Tập Tiên Viện đều sợ ngây người.
“Chuyện gì xảy ra thế? Linh khí phù du đều điên hết rồi sao?”
“Là Tiên đế giáng lâm Tập Tiên Viện chúng ta sao?”
“Khá lắm, linh khí phù du khổng lồ như vậy, so với Tiên đế năm đó chỉ có hơn chứ không kém.”
“Nhìn mặt lạ quá, nhưng tu vi chỉ có Kim Đan Kỳ.”
“Không thể nào! Ngươi nhất định đã hoa mắt.”
“Đúng đấy, chúng ta cũng Kim Đan Kỳ, nhưng tại sao không thấy linh khí phù du tìm chúng ta?”
….
Mặc dù Hạ Thiên tai mắt thông linh, nhưng cũng chẳng hứng thú nghe mấy lời bàn tán này. Hắn đã đến chỗ cao nhất Tập Tiên Viện, cánh cửa đại điện đã mở rộng, thậm chí còn có một lão đầu nhi lông mày và râu nối thành một mảnh cười ha hả chờ hắn bên ngoài.
“Ngươi là Hạ Thiên Hạ chưởng môn?” Lão nhân này ngược lại rất thức thời, trực tiếp công nhận thân phận của Chưởng môn của Hạ Thiên: “Lão Phu Ngô Bách Chương đợi đã lâu.”
Hạ Thiên đánh giá lão giả, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: “Lão đầu, ngươi biết ta?”
“Lão phu đích thật quen biết ngươi, nhưng ngươi chưa từng gặp ta.” Ngô lão đầu cười ha hả: “Trước cửa không phải là nơi để nói chuyện. Chúng ta vào trong uống một chén trà, như thế nào?”
“Ta không có thời gian, ta đến là để lấy ấn ký Chưởng môn trong đan điền của ngươi.” Mặc dù Hạ Thiên cảm thấy lão đầu nhi này rất khách sáo, nhưng hắn có chuyện cần làm, cũng sẽ không mềm lòng: “Ngươi muốn ta ra tay hay tự ngươi giao ra?”
“Không vội.” Ngô lão đầu khoát tay với Hạ Thiên, cười nói: “Ta biết ngươi muốn làm gì? Không phải ngươi còn kỳ hạn hai ngày sao, lên trên cũng chỉ còn hai trọng thiên. Đối với ngươi mà nói, thời gian đã rất dư dả, không phải sao?”
Hạ Thiên nghe xong, ngược lại dễ chịu hơn một chút, gật đầu nói: “Ngươi nói nghe cũng được, nhưng ta không có hứng thú uống trà với nam nhân, lại còn là lão đầu nhi xấu xí.”
“Ha ha, yên tâm đi, lão phu có mấy câu muốn nói với ngươi.” Ngô lão đầu cũng không tức giận, cười khẽ hai tiếng: “Chỉ cần ngươi nghe xong, lão phu sẽ tự động dâng lên ấn ký Chưởng môn, cũng không làm chậm trễ của ngươi bao nhiêu thời gian. Tuy nói ngươi rất yêu nghiệt, nhưng muốn bắt lão phu cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, có thể nói đạo lý thì nói, cần chi phải chém chém giết giết chứ?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Con người của ta thích nhất là nói đạo lý, xưa nay không lạm dụng bạo lực.”
Hỏa Cửu Linh nghe xong, không tự chủ được đưa mắt nhìn sang. Ngươi không dạm dụng bạo lực, trên thế giới này còn ai lạm dụng bạo lực nữa?
“Mời vào.” Thái độ của Ngô lão đầu đối với Hạ Thiên đích thật rất khiêm cung.
“Cũng được, nhưng ngươi tốt nhất đừng nên nói nhảm quá nhiều.” Tính tình của Hạ Thiên xác thực không tốt, nhưng cũng không phải là người không biết nói đạo lý, cũng không phải loại người ngang ngược vô lễ. Dưới đa số tình huống, toàn là người khác vô lễ với hắn, hắn mới ăn miếng trả miếng thôi.
Hạ Thiên bước vào đại điện cùng với Ngô lão đầu. Hỏa Cửu Linh bị ngăn ngoài cửa. Nàng cũng không tức giận. Với địa vị và thực lực của nàng, có thể lên đến tầng thứ năm đã là vinh dự lớn lao rồi. Vừa lúc mượn nhờ linh khí phù du, nàng dự định củng cố tu vi của mình.
“Lão phu cũng không thích nói nhảm, cho nên ta xin nói thẳng.” Ngô lão đầu mời Hạ Thiên ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra lão phu cũng không còn sống được bao lâu nữa. Đại nạn chính là những ngày này. Hôm nay Hạ chưởng môn đến, ta muốn giao lại Tập Tiên Viện cho ngươi.”
“Đại nạn của ngươi không phải mấy ngày nay, mà chính là hôm nay.” Hạ Thiên hờ hững nhìn Ngô lão đầu, tùy ý nói.
“Quả nhiên là thần y.” Ngô lão đầu gật đầu “Khi ta còn trẻ, ta cũng đã từng đến giới thế tục, đã có quen biết với sư phụ của ngươi, Quỷ Y Trương Minh Đà. Chuyện của ngươi, ta cũng đã cho người thu thập qua. Ta vốn chọn một thời cơ, mời ngươi đến để kéo dài tính mạng cho lão phu.”
“Mạng này của ngươi không kéo được nữa đâu, ngươi lo chuẩn bị hậu sự đi.” Hạ Thiên quả quyết nói, một chút khách sáo cũng không.
Ngô lão đầu cười ha hả, nói với Hạ Thiên: “Ta cũng biết, cho nên suy nghĩ cũng đã thoáng hơn. Nhưng Tập Tiên Viện là tâm bệnh của lão phu, nhất định phải sắp xếp thật tốt trước khi đi. Ngươi chính là nhân tuyển tốt nhất của Tập Tiên Viện.”
“Ta không hứng thú.” Hạ Thiên lắc đầu từ chối.
Ngô lão đầu khuyên bảo: “Chỉ cần ngươi trở thành Chưởng môn, ấn ký Chưởng môn sẽ thuộc về ngươi, sẽ không có bất kỳ hậu hoạn gì, cũng không cần ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi gật đầu là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận