Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1759. Nhị nữ tranh phong

"Thạch gia gia, thế nào rồi?" Vân Tiểu Đông có chút tò mò hỏi.
"Hung thủ tự sát." Thạch Trường Canh nhìn Vân Tiểu Đông, "Hơn nữa cảnh sát còn nói tìm được một tờ di thư trên người hung thủ, căn cứ vào di thư, người này có vẻ như thầm mến ngươi đấy Tiểu Đông, hơn nữa hình như còn là một tên cuồng cố chấp, hắn cảm thấy sau khi giết ngươi thì có thể ở bên ngươi vĩnh viễn."
"Tiểu Đông, ngươi có người thầm mến à?" Hạ Thiên liếc nhìn Vân Tiểu Đông, "Ừm, chắc đầu óc của tên kia có bệnh."
"Bại hoại thúc thúc, ngươi nói vậy là có ý gì nha? Ta lớn lên rất đẹp, lúc trước trong trường học có rất nhiều người theo đuổi ta đó!" Vân Tiểu Đông có chút không phục, "Cho dù ta không xinh đẹp bằng mẹ thì ta vẫn rất đẹp, ta còn là một trong mười hoa khôi của Mộc Dương Nhất Trung (trường trung học Mộc Dương số 1) đấy."
"Ngươi mà là một trong mười hoa khôi gì chứ, Mộc Dương Nhất Trung làm gì có cái đó, nhiều lắm là mười trò cười của trường." Một giọng nói truyền đến, "Nhìn ta này, ta mới là hoa khôi của Mộc Dương Nhất Trung, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, hoa khôi chân chính và duy nhất của Mộc Dương Nhất Trung!"
"Nè Thạch Thuần, ngươi nói vậy là có ý gì hả? Trò cười gì chứ, ngươi mới là trò cười! " Vân Tiểu Đông tức điên, "Ngươi đẹp thì ghê gớm lắm hả? Không phải là phát triển tốt hơn ta một chút thôi sao?"
"Lớn lên đẹp thật đúng là ghê gớm nha." Người vừa mới xuất hiện trong phòng dĩ nhiên chính là Thạch Thuần, nàng cười hì hì, có chút đắc ý, "Ngay cả anh rể cũng cảm thấy ta rất dễ nhìn đấy, ta và chị ta đều xinh đẹp. Ở thị xã Mộc Dương này, ta và chị hai chính là Mộc Dương song hoa, ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Chính là ta và chị hai là hai đại mỹ nữ xinh đẹp nhất thị xã Mộc Dương."
"Hừ, là do ngươi dính vào hào quang của mẹ ta thôi!" Vân Tiểu Đông không phục.
"Ta hưởng ké hào quang của chị mình thì sao nào?" Thạch Thuần không thèm quan tâm, "Ta mới không giống ngươi, ngươi căn bản không phải là con ruột của chị ta. Cả ngày đều kêu chị ta là mẹ, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ đi, còn không trẻ bằng chị ta đâu."
"Được rồi, Thuần Thuần, ngươi đừng lần nào cũng gây khó dễ với Tiểu Đông được không hả!" Thạch Trường Canh cuối cùng cũng lên tiếng, "Tiểu Đông mới vừa bị thương, suýt nữa đã chết, ngươi không thể nhường nàng ấy một chút sao?"
"Ba à, ta nghe nói nàng ấy xảy ra chuyện nên chạy thật nhanh từ Vọng Cảng tới đây, hơn nữa ta còn gọi điện cho anh rể, cũng nhờ có anh rể cứu nàng ấy, nếu không thì nàng ấy đã chết chắc rồi." Thạch Thuần bĩu môi, "Ta đã giúp nàng ấy nhiều như vậy, làm gì còn phải nhường nàng ấy nữa?"
"Dù gì thì ngươi cũng là dì nhỏ của Tiểu Đông, ngươi nhường nàng ấy không được sao?" Thạch Trường Canh cũng hết cách với cô con gái bảo bối này của mình, mấy năm nay không chỉ hắn thương yêu con gái, Vân Thanh cũng chiều chuộng nàng lên tận trời, đương nhiên khiến cho Thạch Thuần trở nên tương đối tùy hứng.
Cũng may tùy hứng thì tùy hứng, Thạch Thuần vẫn không làm chuyện gì xấu, nên Thạch Trường Canh cũng chỉ có thể để nàng thích làm gì thì làm.
"Nàng ấy không có kêu ta là dì nhỏ." Thạch Thuần bĩu môi, sau đó nhìn Vân Tiểu Đông: "Nè, nếu ngươi gọi ta là dì nhỏ, sau này ta sẽ không đả kích ngươi nữa."
"Ta mới không gọi ngươi là dì nhỏ đâu." Vân Tiểu Đông dỗi hừ một tiếng, "Ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tuổi thôi, dựa vào cái gì muốn cao hơn ta chứ!"
"Không kêu thì không kêu!" Thạch Thuần chạy đến bên cạnh Hạ Thiên rồi ôm cánh tay của hắn, "Anh rể, chúng ta mặc kệ nàng ấy, hai chúng ta đi Vọng Cảng chơi, hay đi tìm Nhụy Nhụy tỷ tỷ cũng được."
"Thuần Thuần, đừng phá nữa." Trong giọng nói của Thạch Trường Canh có một tia trách cứ, "Việc của Tiểu Đông còn chưa xử lý xong, ngươi đừng vội kéo anh rể đi chơi."
"Ba à, còn chuyện gì không xử lý xong nữa? Không phải cái tên bệnh tâm thần thầm mến Tiểu Đông đã chết rồi sao?" Thạch Thuần có chút khó hiểu, "Ngươi đuổi việc hai tên vệ sĩ vô dụng kia trước, sau đó an bài cho nàng ấy thêm vài tên vệ sĩ mới là được rồi."
Hạ Thiên cảm thấy Thạch Thuần nói rất đúng, một tên kém thông minh thầm mến Vân Tiểu Đông mà thôi, hiện giờ người nọ cũng đã tự sát, vậy thì chuyện kia chắc rất đơn giản mới phải.
"Hạ Thiên à, ngươi cũng biết trước kia ta từng làm cảnh sát, trực giác nói cho ta biết, việc này không đơn giản như vậy. Hung thủ lên kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, di thư và dùng thuốc độc tự sát cũng đã được chuẩn bị trước, nhưng điểm mấu chốt nhất là, nếu thật sự muốn chết vì tình thì tại sao hắn không lập tức tự sát sau khi đâm Tiểu Đông chứ? " Thạch Trường Canh hiển nhiên có chút lo lắng, "Nếu hắn muốn xác nhận Tiểu Đông thật sự đã chết rồi mới tự sát, vậy tại sao khi cảnh sát nói cho hắn biết Tiểu Đông vẫn còn sống thì hắn lại cắn nát thuốc độc trong hàm răng để tự sát?"
"A, không phải hắn dùng dao tự đâm chết bản thân sao?" Thạch Thuần có chút ngạc nhiên, "Lại còn chơi phương pháp cao cấp như là uống thuốc độc nữa?"
"Mấu chốt chính là thủ pháp uống thuốc độc kia giống như hành vi của sát thủ chuyên nghiệp." Thạch Trường Canh lộ ra sắc mặt nghiêm túc, "Bên phía Đàm Uy đang cẩn thận điều tra tư liệu của hung thủ, chúng ta phải biết rõ ràng hắn chân chính là người thầm mến cuồng cố chấp hay là một sát thủ ngụy trang thành người thầm mến Tiểu Đông."
"Anh rể, hình như ba ta nói cũng có đạo lý nha." Thạch Thuần vẫn ôm cánh tay của Hạ Thiên, "Nếu không chúng ta ở lại đây một lúc? "
Thạch Thuần nhìn Vân Tiểu Đông, lại nói: "Tiểu Đông lớn lên không đẹp, chắc không có kẻ thù gì đó. Nếu có sát thủ chuyên nghiệp tới giết nàng, hơn phân nửa là nhằm về phía chị ta."
Vân Tiểu Đông tức giận nhìn Thạch Thuần, thật tức giận, nàng rõ ràng rất đẹp, thế mà Thạch Thuần cứ liên tục nói khích nàng xấu xí!
Mà điều càng làm cho Vân Tiểu Đông tức giận hơn là, mặc dù nàng rất đẹp, nhưng đúng là không thể sánh bằng Thạch Thuần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận