Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4327: Chân Tiên ngớ ngẩn

Khi vừa đến đây, bọn họ có khoảng mười hai người. Trong đó có hai người đã chết bên trong Hỏa Ma Xà Đàm. Ngoại trừ bốn người bọn họ may mắn còn sống, những người còn lại đều chết dưới tay con côn trùng này.
Tất cả người bị côn trùng cắn qua, toàn thân tê liệt, sau đó rữa nát, hồn phách hòa tan, cuối cùng biến thành một vũng nước mủ.
Khúc Yên Nhiên rất sợ đau, càng sợ xấu. Nếu cảnh tượng đó xảy ra đối với nàng, đây quả thật là một cơn ác mộng.
Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên cảm kích Hạ Thiên: “Thật xin lỗi, là ta trách oan ngươi.”
“Không, ngươi không trách oan ta.”
Hạ Thiên không tiếp nhận lời cảm kích đó: “Ta chỉ muốn đánh ngươi mà thôi. Nếu ngươi còn mắng ta nữa, về sau ta sẽ còn đánh ngươi nữa.”
“Ngươi.” Khúc Yên Nhiên một lần nữa bị chọc tức, nhưng lần này nàng không nói gì, chỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng nhịn lại.
“Được rồi, mọi người thu thập một chút, chúng ta xuất phát.”
Dạ Mộng Bạch lắc đầu cười khổ, nói với hai người khác: “Ta đã dò xét qua hai hướng Đông Nam, cũng không phát hiện được chuyện gì. Cho nên lần này chúng ta một đường hướng Bắc thôi.”
“Vì sao chúng ta lại không đi về hướng Tây?” Khúc Yên Nhiên có chút khó hiểu.
Dạ Mộng Bạch vỗ đầu Khúc Yên Nhiên: “Chúng ta từ phía Tây đến mà.”
“A, đúng.” Khúc Yên Nhiên cũng bị sự ngu ngốc của mình làm cho xấu hổ.
Hạ Thiên mỉm cười: “Ngươi đúng là ngu xuẩn đến đáng yêu. Về sau ta sẽ gọi ngươi là nha đầu ngốc.”
“Đừng, ta không ngốc, càng không phải nha đầu.” Khúc Yên Nhiên biểu thị sự phản đối mãnh liệt: “Khúc Yên Nhiên ta nói thế nào cũng là tu tiên giả Hợp Thể Kỳ duy nhất trong gần một ngàn năm qua của Thiên Huyễn Giới, là đệ tử chân truyền của Tử Nguyệt Kiếm Tông. Mặc dù ta còn chưa có tôn hiệu, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ dương danh toàn bộ giới vực, tại sao trong miệng của ngươi lại biến thành nha đầu chứ.”
“Thiên Huyễn cái gì, Tử Nguyệt cái gì.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tên dài như vậy, rất khó nhớ, cứ gọi Huyễn Nguyệt là được.”
“Huyễn Nguyệt?” Khúc Yên Nhiên sửng sốt một chút. Nàng lặp lại mấy lần, sau đó mỉm cười: “Danh xưng này không tệ. Về sau ta sẽ gọi là Huyễn Nguyệt Tiên Tử.”
Hạ Thiên cảm giác dường như đã nghe qua cái tên này rồi.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Kim Mộc Phong và Hạ Vô Kỵ đã thu dọn xong.
Dạ Mộng Bạch quay sang nói với Hạ Thiên và Khúc Yên Nhiên: “Hạ đạo hữu, Yên Nhiên, các ngươi đừng tán gẫu nữa. Chúng ta lên đường thôi.”
“Dạ đại ca, ta có xưng hào rồi.” Khúc Yên Nhiên mỉm cười nói với Dạ Mộng Bạch: “Vừa rồi Hạ Thiên đã đặt cho ta một xưng hào rất vang dội, về sau ta chính là Huyễn Nguyệt Tiên Tử.”
“Huyễn Nguyệt Tiên Tử?” Dạ Mộng Bạch lặp lại một lần, sau đó nói: “Cái tên này quả thật không tệ. Ngươi còn không mau cảm ơn Hạ đạo hữu.”
“Hừ, không thèm cảm ơn hắn.” Khúc Yên Nhiên kiêu ngạo hừ một tiếng, cũng không để ý đến Hạ Thiên nữa.
Hạ Thiên ngáp một cái, cũng chẳng quan tâm. Vừa nãy hắn cũng chỉ thuận miệng nói chuyện mà thôi.
Rất nhanh, năm người cùng nhau rời khỏi tòa cung điện bị tàn phá, đi về phía Bắc.
Chỉ là bọn họ đi chưa được bao lâu, lập tức có mấy bóng người lướt gấp đến, không xa không gần đi đằng sau.
Một đường hướng Bắc, đi khoảng bảy tám ngày, cuối cùng lại bị một ngọn sơn phong cao vút trong mây chặn lại.
“Đây là núi gì thế?” Khúc Yên Nhiên không hiểu: “Vì sao trước đó chúng ta không thấy? Bây giờ bỗng nhiên nó lại xuất hiện trước mặt chúng ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này nói rõ đã đến biên giới.”
“Cái gì biên giới?” Kim Mộc Phong hỏi.
Hạ Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn là biên giới tàn khư.”
“Không sai.” Dạ Mộng Bạch gật đầu tán đồng: “Tàn khư này hơn phân nửa là động phủ của một vị Chân Tiên nào đó dùng để bế quan, chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì, nơi này cuối cùng trở nên rách nát, nhưng dư vận Chân Tiên vẫn tẩm bổ nơi này thành phúc địa động thiên.”
Ánh mắt Kim Mộc Phong đảo một vòng, sau đó nói: “Nếu là động phủ Chân Tiên, thế có khi nào có bảo vật do Chân Tiên để lại hay không?”
Hạ Vô Kỵ nghe xong, tâm niệm vừa động, nhưng rất nhanh lại tụng Phật hiệu, âm thầm sám hối không nên động tham niệm.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa. Bây giờ ngươi không phải hòa thượng.” Khúc Yên Nhiên khinh thường nói.
Dạ Mộng Bạch chỉ về phía trước: “Bên dưới ngọn núi giống như có động phủ. Nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó.”
Nói xong, hắn dẫn đầu bay đi.
Những người khác cũng theo sát đằng sau.
Đến trước động phủ, hắn đột nhiên nhìn thấy tám chữ màu vàng rực rỡ: “Hiển thánh động thiên, Chân Tiên di phủ”.
“Quả nhiên là động phủ do Chân Tiên để lại.” Kim Mộc Phong mừng như điên: “Như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ phát tài sao? Bên trong chỉ cần còn sót lại một hai thông thiên linh bảo cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ một đời.”
“Nếu có thiên tài địa bảo, chúng ta cũng sẽ thu hoạch không ít.” Hạ Vô Kỵ khó nén được sự cuồng nhiệt trong lòng.
Khúc Yên Nhiên cũng hưng phấn hẳn lên: “Xem ra, nơi này cũng không phải rủi ro của chúng ta mà là kỳ ngộ chi địa. Đây chính là động phủ của Chân Tiên. Cho dù chỉ còn lại một chút di trạch cũng đủ giúp tu vi của chúng ta tăng lên.”
“Ai nói nơi này là động phủ của Chân Tiên?” Lúc này, Hạ Thiên lại nhếch miệng khinh thường, dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
“Này, Hạ Thiên, ngươi không muốn chúng ta tốt hơn đúng không?” Khúc Yên Nhiên trừng mắt với Hạ Thiên một cái: “Nơi này không phải đã viết rồi đấy sao, Chân Tiên di phủ.” Hạ Thiên trào phúng: “Ngươi cảm thấy có Chân Tiên nào ngớ ngẩn lại đi viết động phủ của mình như thế không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận