Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2549: Cãi vã

Súng hỏa mai trực tiếp tạc nòng, đạn sắt trong nháy mắt bắn ra tứ phía.
Người trong phòng khách lập tức nháo nhào lên, nhao nhao núp, để tránh bị đạn sắt trúng vào người.
Người thanh niên nổ súng cũng bị vạ lây, hai tay và ngực đều là máu thịt be bét, ngã trên mặt đất kêu thảm không thôi.
"Mau mang hắn xuống, đưa đi bệnh viện." Thịnh Kỳ Dương nhìn người thanh niên đang không ngừng kêu thảm, tâm tình buồn bực không thể tả, nói với Vương Siêu Phàm: "Thực sự là mất hết thể diện!"
Vương Siêu Phàm lập tức gọi hai người tới vác người thanh niên đó đi.
Đây đúng là trò hề, phát sinh thì lộn xộn, rồi còn kết thúc cẩu thả, có chút khó hiểu.
"Hắn làm trò này để chi vậy?" Vẻ mặt của Triệu Thanh Thanh mờ mịt.
Hạ Thiên lười biếng, nói: "Hắn muốn làm gì thì làm, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta."
"Được rồi, hai người các ngươi đừng nói chuyện." Y Tiểu Âm thấp giọng nhắc nhở hai người bọn họ một thoáng, "Yên lặng nhìn là được."
Chờ người thanh niên kia bị bắt đi, lại có người sang đây dọn dẹp hiện trường, thậm chí đổ hương phấn kỳ lạ, lấn át toàn bộ mùi máu tanh.
"Vừa nãy chỉ là một chút biến cố nho nhỏ, chúng ta tiếp tục chủ để vừa rồi thôi." Thịnh Kỳ Dương lấy lại tinh thần, vận động bắp thịt trên mặt, lộ ra nụ cười tự nhiên, "Liên quan tới khảo sát lần này, vẫn sẽ do Thánh Thủ Môn bọn ta làm chủ như trước, Bàng giáo sư, Chu tiên sinh và cả Đỉnh thúc, các ngươi sẽ hiệp trợ..."
"Khoan đã." Vị lão giả mặc đường trang kia đã ngắt lời Thịnh Kỳ Dương, cười ha hả nói: "Thịnh môn chủ, ta có thể nói vài lời trước, được không?"
Sắc mặt của Thịnh Kỳ Dương có chút khó coi, nhưng vẫn giơ tay lên một cái: "Đỉnh thúc có gì muốn nói, cứ tùy ý."
"Nói mới nhớ, Lượng Bảo Tông bọn ta cho tới nay đều nhận được sự trợ giúp của quý môn, thậm chí tông môn cũng được thành lập nhờ sự giúp đỡ từ lão môn chủ của các ngươi." Lão giả mặc đường trang mồm miệng tương đối rõ ràng, ngữ khí trầm bồng du dương, nghe vô cùng hòa khí, không giống một lão đầu tí nào, "Đến đời của ta, Lượng Bảo Tông vẫn được lão môn chủ của quý phái chiếu cố, từ một tiểu môn tiểu phái trở thành danh môn đại phái như ngày nay, cho nên lúc trước môn phái ta mới lập một lời thề ‘phàm là quý phái có sai khiến gì, thì nhất định sẽ toàn lực đáp ứng’."
"Ha ha, Đỉnh thúc quá khen, quý phái có thể quật khởi ở phương Bắc, đều là dựa vào thực lực của chính các ngươi." Thịnh Kỳ Dương vẫn siết chặt nắm đấm, sau khi nghe lão giả mặc đường trang nói xong, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm: "Hai phái chúng ta đời đời giao hảo với nhau, tình nghĩa sâu đậm, không cần phải nói mấy lời khách sáo này."
Lão giả mặc đường trang cười cợt, nói tiếp: "Đây không phải là lời khách sáo, mà là trước khi nói đến chính sự, nhất định phải làm rõ ân oán."
"n oán? Đỉnh thúc, ngươi nói thế là có ý gì?" Lông mày của Thịnh Kỳ Dương hơi giật, cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì dù nói thế nào thì Thánh Thủ Môn chỉ có ân với Lượng Bảo Tông, còn oán thì lấy đâu ra?
"Ý nghĩa như mặt chữ." Lão giả mặc đường trang vẫn tỏ vẻ thản nhiên, đặt hai tay lên gậy: "Không nói đâu xa, liền nói hai mươi năm trước, 15 vị cao thủ của Lượng Bảo Tông bọn ta, đi theo Trác Trường Thắng, môn chủ tiền nhiệm của các ngươi tiến vào nơi đó, kết quả là toàn bộ một đi không trở lại; mười năm trước, lại phái ra 10 vị cao thủ theo Thịnh môn chủ ngươi, tiến vào nơi đó, kết quả là chỉ có mỗi Lạc Quyền Đông sống sót trở về."
"Lạc Quyền Đông?" Triệu Thanh Thanh nghe đến đây, trong lòng không khỏi cả kinh, cái tên này đối với nàng rất quen thuộc, cách đây không lâu nàng và Hạ Thiên đã tiêu diệt Lạc gia ở Kinh Thành.
Nàng còn nhớ trên tay tên Lạc Quyền Đông đó có một vài pháp khí kỳ quái, theo hắn nói là đồ vật mà hắn tìm được từ trong mộ cổ của một tu tiên giả, lẽ nào ngay lúc này đây bọn họ sẽ phải tiến vào mộ cổ đó.
"Ồ? Tiểu cô nương, ngươi nghe nói qua cái tên này à?" Lão giả mặc đường trang thính giác cũng hết sức lợi hại, lập tức cười hả hả, hỏi Triệu Thanh Thanh.
Năng lực ứng biến của Triệu Thanh Thanh có cực kì đáng gờm, không hoang mang chút nào, nói: "Quả thật có nghe nói qua, quãng thời gian trước Lạc gia hình như xảy ra chuyện gì, còn lên cả tin tức."
"Đúng vậy." Lão giả mặc đường trang đột nhiên gõ cây gậy xuống mặt đất: "Cả nhà Lạc lão đệ đều mất tích, đến nay vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác!"
Thịnh Kỳ Dương vội vàng nói: "Chuyện này cũng không liên quan đến Thánh Thủ Môn, vì sao Đỉnh thúc bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này."
"Dù nói thế nào, từ khi dính líu đến Thánh Thủ Môn các ngươi tiến vào nơi đó, Lượng Bảo Tông ta trước sau đều phải tổn thất đến mười mấy hai mươi người, đến giờ vẫn chưa thu hoạch được gì!" Lão giả mặc đường trang lạnh nhạt, trợn mắt nhìn Thịnh Kỳ Dương, "Cho nên, lần này Thịnh môn chủ dự định muốn bọn ta đi vào trong đó lấp bao nhiêu cái mạng đây?"
Thịnh Kỳ Dương bị chất vấn như thế, theo bản năng luống cuống rồi lại hoảng loạn, vội vàng nói: "Đỉnh thúc, sao ngươi lại nói thế. Chính là bởi vì trong ngôi mộ cổ đó có vô số vàng bạc châu báu, còn có tài nguyên tu tiên và pháp khí, ta là vì dẫn các ngươi..."
"Đủ rồi." Lão giả mặc đường trang hét lớn một tiếng, đột nhiên đứng dậy, hai con mắt nhìn Thịnh Kỳ Dương chằm chằm: "Ta không muốn nghe thêm mấy lời nói suông này, trừ khi ngươi bày cái gọi là vàng bạc châu báu, tài nguyên tu tiên và pháp khí ra đây cho ta xem, nếu không thì, lần này ta sẽ không đồng ý cho Lượng Bảo Tông tham dự."
Thịnh Kỳ Dương liền vội vàng giải thích: "Mười năm trước, ta đã chia một ít tài nguyên tu tiên và pháp khí cho Lạc Quyền Đông, lẽ nào hắn không có giao cho Đỉnh thúc ngươi sao?"
"Đẩy mọi chuyện cho một người không rõ sống chết, có thích hợp không?" Lão giả mặc đường trang lạnh giọng, hỏi ngược lại.
"Thế thì Đỉnh thúc ngươi muốn thế nào?" Thịnh Kỳ Dương cũng không phải là người ngu, đã hiểu sơ sơ ý đồ của lão giả mặc đường trang.
Vị đại sư phong thủy tên là Chu Huyền Kính bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Đỉnh thúc, tất cả mọi người đều là người hiểu đạo lý, ngươi có điều kiện gì thì cứ trực tiếp nói ra, không cần phải vòng vo tam quốc, ngươi náo loạn như vậy làm cho tất cả mọi người ở đây đều rất khó xử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận