Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3346: Không nhiều lắm, chỉ hơn ba mươi thôi

Trong sông.
Hạ Thiên và Tào Thiển Thiển đang ở bên trong một không gian tối tăm, mờ mịt, nhìn qua giống như không có giới hạn.
“Ngươi không nôn nóng chút nào sao?” Tào Thiển Thiển thấy Hạ Thiên vẫn tự tại nhẹ nhõm như trước, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi: “Chúng ta bị sông… quái vật nuốt sống, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa sẽ bị nó tiêu hóa.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi đúng là ngu ngốc. Ngươi cảm thấy sông có hệ tiêu hóa sao?”
“Hình như không có.” Tào Thiển Thiển lắc đầu, nhưng vẫn lo lắng như cũ: “Nhưng nó nhất định có cách nào đó để tiêu hóa chúng ta, nếu không, nó nuốt chúng ta làm gì?”
“Con sông này vốn là yêu, bị người ta luyện hóa thành pháp bảo.” Hạ Thiên hờ hững nói với Tào Thiển Thiển: “Nhưng mấy ngàn năm qua chưa từng dùng đến, đã thoát khỏi ý thức của chủ nhân, lại bị tà khí nơi này lây nhiễm, cho nên mới bị biến dị.”
“Sau đó thì sao?” Tào Thiển Thiển nghe Hạ Thiên nói, nửa ngày cũng chưa thấy vào trọng điểm: “Ngươi nên nói nó sẽ làm cách nào để tiêu hóa chúng ta đi.”
Hạ Thiên lắc đầu, cảm thấy lo lắng cho trí thông minh của Tào Thiển Thiển: “Ngươi đần chết đi được, còn ngu hơn cả tiểu muội chân dài.”
“Điều này có liên quan gì đến đần hay không đần chứ?” Tào Thiển Thiển bất mãn nói: “Tất cả mọi thứ nơi này đều vượt ra khỏi thường thức của ta. Trước kia, ta ngay cả linh khí cũng chỉ được nghe nói qua, làm sao ta có thể lý giải được những thứ mà ngươi đang nói?”
“Không cần lý giải.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Yên tâm đi, chỗ chết tiệt này không chết người được đâu.”
Hắn còn chưa nói xong, Tào Thiển Thiển cảm giác giống như chân đang đá phải thứ gì. Nàng cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng là một bộ xương người.
“A, người chết, người chết.” Tào Thiển Thiển bị dọa đến co lại sau lưng Hạ Thiên: “Ngươi nhìn đi, nhìn chỗ này nè.”
Gương mặt Hạ Thiên không hề có chút gợn sóng: “Thấy rồi.”
“Ngươi không phải nói không chết người sao?” Tào Thiển Thiển lấy lại tinh thần, chất vấn Hạ Thiên.
“Ở đây đích thật không chết người được đâu.” Thái độ của Hạ Thiên vẫn dửng dưng như cũ, quan điểm cũng không hề thay đổi.
Tào Thiển Thiển mở to mắt, có chút không chịu được việc Hạ Thiên mở mắt bịa đặt: “Không chết được người, vậy khô lâu này ở đâu ra?”
“Ngươi đúng là ngu không phải bình thường. Nếu không, để ta đâm cho ngươi một châm.” Hạ Thiên quay sang nhìn Tào Thiển Thiển, có chút đồng tình: “Nói chuyện với ngươi đúng là tốn sức. Dung mạo của ngươi không đẹp bằng tiểu muội chân dài, đầu óc còn đần hơn nàng ấy gấp mười.”
“Ngươi mới đần đấy.rõ ràng là do ngươi nói không rõ, hơn nữa nói lúc nào cũng chỉ có một nửa.” Tào Thiển Thiển cau mày: “Còn nữa, ngươi nói tiểu muội chân dài rốt cuộc là ai vậy?”
“Tiểu muội chân dài là vợ tương lai của ta. Nàng ấy hơi ngốc, ngực cũng hơi nhỏ nhưng chân rất dài.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Tào Thiển Thiển giống như bị đi lạc đường, vội hỏi: “Nếu chân rất dài, gọi là muội muội chân dài không được sao? Vì sao lại phải gọi là tiểu muội chân dài?”
“Bởi vì có người còn đẹp hơn nàng ấy, chân còn dài hơn nàng ấy.” Hạ Thiên cười đáp: “Người này chính là muội muội chân dài.”
“Khoan đã, muội muội chân dài là ai?” Tào Thiển Thiển cau mày hỏi.
“Muội muội chân dài là vợ của ta.” Hạ Thiên đáp.
Tào Thiển Thiển giống như một bà cụ nhà quê nhìn thấy điện thoại di động và tàu điện ngầm: “Rốt cuộc ngươi có mấy bà vợ?”
“Không nhiều lắm, chỉ hơn ba mươi thôi.” Hạ Thiên cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu người, thuận tiện đưa ra một con số.
“Hơn ba mươi mà ngươi nói không nhiều. Tội trùng hôn của ngươi có thể bị phán án tử hình đấy.” Tào Thiển Thiển tức giận nói.
Hạ Thiên đáp: “Trước kia, cục cảnh sát thành phố Giang Hải đích thật đã từng dùng tội trùng hôn để truy nã ta, nhưng không có tác dụng. Ta và các bà vợ của mình đều là vợ chồng hợp pháp, người nào cũng đều được đăng ký kết hôn.”
Tào Thiển Thiển phát hiện nàng không có cách nào tức giận được nữa, đành phải bỏ qua đề tài này, thảo luận sự việc trước đó: “Hạ Thiên, ngươi dứt khoát nói cho ta biết, trong sông này rốt cuộc có chết người hay không?”
Hạ Thiên không hề nghĩ ngợi, đáp ngay: “Sẽ không đâu.”
“Thế người chết kia giải thích như thế nào?” Tào Thiển Thiển hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu, có chút cảm khái nói: “Ta cũng không rõ, bởi vì có người chết đuối trong sông, thi thể trầm tích xuống lòng sông.”
“Cái gì?” Tào Thiển Thiển nghe xong, lại tiếp tục suy nghĩ thêm vài lần: “Đó còn không phải chết người sao?”
“Nước sông có thể làm người chết đuối, đường sông cũng có thể làm người ta chết đuối sao?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói.
Lúc này Tào Thiển Thiển mới nhớ đến, trước khi bọn họ bị đường sông nuốt chửng, nước sông đã bị Hạ Thiên làm cho bốc hơi sạch sẽ.
Tuy nhiên, nàng rất nhanh nghĩ đến một vấn đề khác: “Mặc dù trong sông không chết người nhưng không có không khí, chúng ta cũng sẽ bị chết ngạt. Hơn nữa, nếu chúng ta không ra ngoài được, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói ở đây thôi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chúng ta không ở đây lâu quá đâu, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài được thôi.”
“Ừm, dường như có người đi vào.” Tào Thiển Thiển nhìn bầu trời xám xịt đột nhiên xuất hiện một khoảng không kỳ quái. Tiếp theo có mấy bóng người rơi xuống, cũng giống như nàng và Hạ Thiên vừa rồi.
Hạ Thiên chẳng quan tâm người đến. Hắn đang quan sát nội bộ đường sông. Vừa rồi, hắn ngửi được một cảm giác quen thuộc, cho nên hắn mới ngừng lại ở bờ sông. Cho dù hắn bị đường sông thôn phệ cũng không phản kháng. Hắn chỉ muốn tìm nguồn gốc của cảm giác quen thuộc đó mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận