Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2297. Bây giờ vớt lên có lẽ vẫn còn sống

Khói bụi mịt mù, Vương Khiếu Thiên đứng thẳng người lên, hai tay để ở sau lưng, ra dáng võ học tông sư.
"Cú đấm này, không chỉ là cú đấm, mà còn là oán hận, cừu hận, thống khổ và chấp niệm mà ta tích tụ mười hai năm qua." Hai mắt của Vương Khiếu Thiên lăng lệ nhìn lên bầu trời, "Cú đấm này vốn nên đánh vào người lão giả Lý Phá Vân kia, đánh vào người Lý gia Tứ huynh đệ, đánh vào toàn bộ Lý gia. Hiện tại ngươi thay Lý gia đỡ lấy cú đấm này, cũng là thiên đạo luân hồi."
Chỉ chốc lát sau, bụi mù tản đi, trên mặt Vương Khiếu Thiên lộ ra vẻ ngạo nghễ: "Hạ Thiên, ngươi chết không oan!"
Nơi xa, A Cửu nhíu chặt lông mày, nàng không tin Hạ Thiên sẽ chết, chỉ là trong lòng đích thật cũng có chút lo lắng.
"Đồ đần nhà ngươi mới chết." âm thanh lười biếng của Hạ Thiên vang lên giữa không trung, tiếp theo đó thân hình lóe lên, nhẹ nhàng hạ xuống bên người A Cửu.
Vương Khiếu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, trong đôi mắt hiện đầy vẻ khó tin, lạnh lùng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể có người tránh khỏi cú đấm vừa nãy của ta."
"Cú đấm vừa nãy của ngươi rất bình thường mà, cũng không có gì đặc biệt, với lại ta cũng không có tránh." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Chỉ là do tên ngu ngốc nhà ngươi đánh trật mà thôi."
"Đánh trật?" Vương Khiếu Thiên sững sờ, tiếp theo xua tay phủ nhận: "Không đời nào, sao ta lại đánh trật được. Đây chính là phép thuật mà chỉ có Tu Tiên Giả mới có thể tu hành, khi luyện đến đỉnh phong, một quyền đủ để hủy thiên diệt địa, huống hồ chi là sâu kiến như ngươi."
"Cho nên mới nói ngươi là một tên ngu." Hạ Thiên hơi bực mình, nói: "Dù là pháp thuật hay võ thuật, nắm đấm không phải dùng như thế, để ta dạy ngươi."
Vương Khiếu Thiên đối với lời này khịt mũi coi thường: "Ngươi tính là thứ gì, mà cũng xứng để dạy... Ặc!"
Lời còn chưa nói hết, cú đấm của Hạ Thiên liền đã đập vào mặt của hắn.
"Ta không tin! Đây nhất định là ảo giác!" Vương Khiếu Thiên bò dậy từ dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không biết mình trúng chiêu như thế nào.
Nếu như nói nắm đấm của Hạ Thiên huyền diệu, hoặc là nói tốc độ nhanh, thì hắn còn có thể tự an ủi bản thân, nhưng cú đấm vừa rồi của Hạ Thiên rõ ràng chính là một quyền bình thường, ngay cả quyền phong cũng không có, không khác gì cú đấm mà tiểu hài tử đánh ra, chuyện này khiến hắn không thể nào tiếp nhận được.
Hạ Thiên cười hì hì nói một câu: "Có phải là ảo giác hay không, coi như trong lòng ngươi không rõ, nhưng mũi của ngươi có thể cảm nhận được."
Vương Khiếu Thiên đưa tay sờ cái mũi, quả nhiên tay dính đầy máu, thế là càng nổi giận hơn: "Hạ Thiên, ngày hôm nay, ngươi nhất định phải chết! Ai cũng không thể cứu được ngươi!"
"Đồ đần nhà ngươi mới chết thì có." Hạ Thiên khó chịu nói: "Quấy rối ta ăn cơm với Cửu nha đầu thì đã đành, ban đầu còn cho rằng ngươi có thể để ta thỏa mãn một chút, kết quả vẫn chỉ là một phế vật."
"Ngươi bớt nói nhảm!" Vương Khiếu Thiên lắc mình đến trước người Hạ Thiên, song quyền như vũ bão, trong nháy mắt đánh ra mấy trăm tàn ảnh, cùng nhau oanh tới vị trí trái tim của Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn tỏ vẻ không có chút rung động nào, chờ quyền ảnh tới gần, mới lờ đờ đưa tay ra.
"Đùng!"
Chỉ là tùy ý vỗ một cái, liền vỗ cho tàn ảnh đầy trời biết mất hoàn toàn, bởi vì một chưởng này trực tiếp vỗ vào mặt Vương Khiếu Thiên, đập bay cả người hắn đến hồ nước cách đó mấy chục mét.
"Không phải chàng nói hắn là Tu Tiên Giả xuyên việt tới đây sao, sao lại yếu đến vậy?" A Cửu sững sờ nhìn đầm Long Hồ nổi gợn sóng, hơi sửng sốt, nhìn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật gật đầu, trịnh trọng giải thích: "Đúng vậy, trong thân thể hắn đúng là có linh hồn của một Tu Tiên Giả xuyên việt qua đây. Bất quá, tên Tu Tiên Giả kia quá phế vật, tên ngu ngốc này cũng là phế vật, hai tên phế vật dung hợp lại với nhau, vẫn chỉ là phế vật mà thôi."
"Còn có chuyện như này nữa à?" A Cửu nghe lời giải thích này, có chút ngỡ ngàng, bởi vì Hạ Thiên thường có chút mâu thuẫn với thường thức và nhận thức của nàng, "Tu Tiên Giả không phải đều rất khó đối phó sao?"
"Trong Tu Tiên Giả cũng có thiên tài và đồ đần." Hạ Thiên đưa tay nắm lấy eo của A Cửu, cười hì hì nói: "Coi như là tuwf dị giới tới, cũng không có nghĩa là bọn họ nhất định phải lợi hại. Cửu nha đầu, bây giờ nàng cũng là Tu Tiên Giả, tu luyện thêm một chút, khẳng định lợi hại hơn tên ngu ngốc này."
Đối với chuyện bản thân là Tu Tiên Giả, A Cửu còn chưa có nhiều cảm giác chân thật, vẫn luôn coi mình như người bình thường, cùng lắm là cảm thấy sức mình lớn hơn trước đây một tí, và võ công mạnh hơn trước đây một chút mà thôi.
Lúc này, xa xa có một bóng người gấp gáp vọt tới, đến gần liền mở miệng hỏi: "Sư phụ, A Cửu, các ngươi không sao chứ?" Người tới chính là Triệu Thanh Thanh, sau khi nàng nhận được tin tức của Thiên Đạo tổ gửi tới cho nàng, lập tức chạy tới nhà hàng xảy ra chuyện kia, kết quả là phát hiện hai người Hạ Thiên đã không còn ở nơi đó nữa.
Nàng thuận tiện để lại mấy tên thuộc hạ thu dọn tàn cuộc ở nơi đó, còn nàng thì cấp tốc tìm kiếm tung tích của Hạ Thiên ở trong thành.
"Tên Vương Khiếu Thiên kia đâu?" Triệu Thanh Thanh Lạc đi tới trước mặt Hạ Thiên, nhìn chung quanh, không khỏi hỏi: "Sư phụ, đừng bảo ngươi đánh chết hắn rồi hả?"
Hạ Thiên còn chưa nói, A Cửu duỗi tay chỉ vào đầm Long Hồ: "Vừa mới rơi vào trong hồ, bây giờ ngươi đi mò thì có lẽ còn sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận