Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3266: Là do hắn ham chơi thôi

Chiếc tàu ngầm chạy trốn rất nhanh đã bị Tô Bối Bối phế đi.
Isabella cùng với Khổng Thủy Hương chạy đến, trực tiếp tháo dỡ khoang thuyền chứa người bị thí nghiệm ra, sau đó đưa lên mặt biển.
Không bao lâu sau, thành viên Ám Ảnh Đoàn mở thuyền tìm được ba người và khoang thuyền kia, cùng nhau quay về đảo Cuồng Hoan.
“Mau cứu người ra trước.” Sau khi lên bờ, Isabella lập tức dặn dò: “Chúng ta có thể cứu được thì cứu, không cứu được thì chờ đoàn trưởng trở về.”
“Vâng.” Rất nhiều thành viên Ám Ảnh Đoàn gật đầu nhận mệnh, sau đó dưới sự dẫn đầu của Khổng Thủy Hương, tất cả những người bị làm thí nghiệm trong khoang thuyền đều được cứu ra.
Tô Bối Bối đứng ven biển, nhìn mặt biển sóng êm biển lặng: ‘Tại sao hắn còn chưa ra? Sẽ không bị lật xe chứ?”
“Lật không được xe đâu, cùng lắm là do ham chơi thôi.” Isabella cười nói.
“Coi như hắn chơi hơi quá đi.” Vừa rồi Tô Bối Bối cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Nàng đương nhiên cũng cho rằng thần long cũng không làm gì được Hạ Thiên.
Tuy nhiên, tính tình của Hạ Thiên quá kỳ lạ, cho dù là ai cũng không cách nào đoán trước hắn sẽ làm chuyện gì. Nếu chẳng may chơi hơi quá, đến lúc đó muốn giúp hắn giải quyết tốt hậu quả cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Quen được thì tốt.” Isabella cũng không để ý, khoát tay nói: “Hắn thật ra rất có chừng mực.”
Tô Bối Bối cười khổ: “Chỉ sợ cái chừng mực của hắn, chúng ta không tiếp nhận nổi.”
Lời còn chưa dứt, mặt biển bỗng dưng nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn, giống như có con quái vật khổng lồ đang từng bước tiếp cận đảo Cuồng Hoan.
“Mọi người dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Trong lòng Isabella run lên, quay người ra lệnh cho thành viên Ám Ảnh Đoàn.
Ánh mắt Tô Bối Bối ngưng lại, lập tức nói: “Không cần đâu, là hắn quay về.”
“Sao?” Isabella nghe xong, cẩn thận nhìn lại, sau đó cười khổ, khoát tay với các thành viên Ám Ảnh Đoàn: “Không sao đâu, mọi người tiếp tục làm việc của mình đi.”
Quả nhiên, chờ đến khi con quái vật khổng lồ kia lên hẳn, mọi người nhìn thấy trên đỉnh đầu cua nó có một thân hình uể oải đang nằm.
Sau khi con quái vật bò lên bờ xong, cái đầu của nó ló toàn bộ ra khỏi mặt nước, vô cùng khéo léo ghé vào bãi cát.
Nó vốn là một con cá voi vảy đen viễn cổ rất lớn, bây giờ nửa người đều biến thành máy móc sắt thép, còn có hai lợi trảo, có vẻ vừa vô tội vừa dữ tợn.
“Là một con cá voi nhưng lại bị cải tạo đến thê thảm, không nỡ nhìn.” Tô Bối Bối yên lặng nhìn con quái vật, lắc đầu không thôi: “Người trong phòng thí nghiệm đó, tính thẩm mỹ thật sự quá kém.”
“Chàng đúng là nhàn nhã thật đấy.” Isabella nhảy lên lưng con cá voi, mũi chân đá vào Hạ Thiên đang ngủ nướng: “Tình huống của chàng bây giờ là như thế nào?”
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Isabella, bảo nàng cùng nằm xuống, cười nói: “Vợ sát thủ, thì ra nằm phơi nắng thật sự rất thoải mái.”
“Đây không phải nói nhảm sao?” Isabella tựa vào lòng Hạ Thiên, buông lỏng cơ thể: “Nếu không, tại sao có nhiều người lại thích đến bãi biển nghỉ ngơi như thế?”
“Bãi biển không đủ thoải mái.” Hạ Thiên cười một tiếng, vỗ vào người con quái vật: ‘Nằm trên lưng nó phơi nắng, hiệu quả gấp bội. Nàng có muốn thử một chút không?”
Isabella lắc đầu: “Thôi được rồi, bây giờ ta đang rất bận. Chàng dự định nuôi nó làm thú cưng à?”
“Không.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ta đã thu nó làm tiểu đệ. Bây giờ nó tên là Tiểu Hắc, ta muốn dẫn nó về Giang Hải.”
“Ngươi nói thật hay giả vậy?” Tô Bối Bối cũng nhảy lên. Sau khi nghe Hạ Thiên nói, nàng cảm thấy có chút hoang mang: “Ngươi dự định thu một… con cá voi làm tiểu đệ? Lại còn muốn mang về thành phố Giang Hải?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tiểu đệ của ta đương nhiên phải ở Giang Hải rồi.”
“Không nói chuyện tiểu đệ, ngươi cảm thấy có chỗ nào ở Giang Hải có thể dung được nó?” Tô Bối Bối có chút không nói nổi.
“Rất nhiều nơi.” Hạ Thiên tuyệt không cảm thấy đây là vấn đề gì: “Hồ Phóng Đông, không được, có thể thả vào công viên Hải Dương hoặc chúng ta xây một chỗ cho nó.”
Lần này, Isabella cũng không nhịn được mà thuyết phục: “Chàng nên từ bỏ ý niệm này đi. Đây chính là cá nước mặn, chàng thả vào nước ngọt, đoán chừng nó không sống được bao lâu đâu. Huống chi, hình thể của nó quá lớn, rất dễ gây nên sự cố không cần thiết.”
Tô Bối Bối nói tiếp: “Đã nói là tiểu đệ của ngươi, dù sao ngươi cũng phải hỏi ý kiến của nó chứ?”
“Này, Tiểu Hắc, ngươi có muốn đến Giang Hải không?” Hạ Thiên hỏi.
Con cá voi vảy đen phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, nghe qua có vẻ không đồng ý cho lắm.
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Được rồi, không đi thì không đi.”
“Chi bằng cứ để nó ở đây.” Isabella đề nghị: “Nơi này về sau sẽ là trụ sở huấn luyện của Ám Ảnh Đoàn, vừa lúc nó có thể làm thần thú bảo vệ đảo. Nếu có người dám có ý đồ với nó, Ám Ảnh Đoàn cũng có thể ra tay bảo vệ.”
“Haiz, tạm thời cứ như vậy đi.” Hạ Thiên xoa cằm. Hắn vẫn muốn mang con cá voi này về Giang Hải, không có việc gì thì cưỡi nó đi chơi, uy phong đến cỡ nào.
Tô Bối Bối và Isabella liếc nhìn nhau, đương nhiên biết Hạ Thiên đang có ý định gì, nhưng hai nàng cũng không có tiếp tục khuyên.
Đám người Hạ Thiên ở lại đảo Cuồng Hoan hai ngày.
Trong lúc đó, mọi người thường xuyên cưỡi Tiểu Hắc vui chơi trên biển.
Con cá voi vảy đen viễn cổ này chính là một hòn đảo di động, vừa an toàn vừa thoải mái dễ chịu. Không ít người leo lên người nó xong đều có chút không nỡ leo xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận