Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4188: Đừng thừa cơ chiếm tiện nghi của ta

“Chết rồi?”
Nữ nhân áo xanh lấy làm kinh hãi, đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở của Hạ Thiên, sau đó sờ tim, thậm chí còn áp sát lỗ tai của mình vào lồng ngực của hắn.
Hạ Thiên nhịn không được liền nói: “Mặc dù ta có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng ngươi không phải phẩm vị của ta. Cho nên ngươi đừng thừa cơ chiếm tiện nghi của ta.”
“Á!” Nữ nhân áo xanh giật mình kêu lên, vội vàng rút lui mấy bước rút vào trong khoang thuyền.
Nữ nhân áo trắng cũng run lên, tay áo xuất hiện một lưỡi kiếm chỉ vào cổ họng Hạ Thiên: “Ngươi là ai?”
“Ta phiền nhất là người khác cầm đao kiếm chỉ vào ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhìn nữ nhân áo trắng: “Nếu không phải dung mạo của ngươi khá xinh đẹp, bây giờ ngươi đã bị ta đánh một trận rồi.”
Nữ nhân áo xanh nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cười nhạo: “Này, Thủy hầu tử, ngươi có biết tỷ tỷ của ta là ai không mà dám ăn nói khoác lác như thế?”
“Ngươi gọi ai là Thủy hầu tử?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân áo xanh: “Ngươi mới là Thủy hầu tử đấy, cả nhà của ngươi đều là Thủy hầu tử.”
Nữ nhân áo xanh bĩu môi: “Ngươi là do chúng ta vớt từ dưới nước lên, dáng dấp cũng giống như con khỉ, không gọi ngươi là Thủy hầu tử thì gọi là gì?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Ta sợ ngươi quá.” Nữ nhân áo trắng trừng mắt với Hạ Thiên nhưng ngoài miệng vẫn e sợ ba phần: ‘Ngươi không nói ngươi là ai, ta chỉ có thể giúp ngươi nghĩ ra một cái tên mà thôi.”
Hạ Thiên cũng lười so đo với nữ nhân, nói thẳng: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Nữ nhân áo trắng vô thức đọc lại lần nữa: “Hạ Thiên?”
“Cái tên này nghe tục quá.” Nữ nhân áo xanh thoáng có chút ghét bỏ: “Còn không bằng gọi là Xuân Thiên. Khi đó vạn vật khôi phục, cỏ hoa mọc đầy, xinh đẹp biết bao nhiêu, sinh cơ bừng bừng.”
“Ta tên Hạ Thiên.” Hạ Thiên nhếch miệng, hỏi ngược lại: “Các ngươi là ai?”
Nữ nhân áo xanh không khỏi kinh ngạc: “Ngươi không biết chúng ta sao?”
“Chẳng lẽ các ngươi là minh tinh nào à?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Ta có quen biết không?”
“Tỷ tỷ của ta là…” Nữ nhân áo xanh vừa đang định nói cái gì đó, nhưng lại bị nữ nhân áo trắng đưa tay cản lại.
Nữ nhân áo trắng đầu tiên thu hồi kiếm của mình lại, bình tĩnh nói với Hạ Thiên: “Ta tên Bạch Thi Tình, em gái của ta là Bạch Bích Tiêu.”
Giới thiệu xong, nàng giống tùy ý hỏi: “Không biết Hạ công tử làm sao mà rơi vào trong trọc thủy đó, lại còn trôi đến nơi này?”
“Trọc thủy?” Hạ Thiên chỉ vào con sông lớn: “Là tên con sông này sao?”
“Ngươi ngay cả trọc thủy cũng không biết?”
Gương mặt Bạch Bích Tiêu hiện lên sự khiếp sợ: “Ngươi xuất hiện ở chỗ nào thế? Ngươi không phải từ trong khe đá chui ra, hoặc ngươi là yêu nhân bên núi kia?”
Biểu hiện ngây thơ của Hạ Thiên khiến cho Bạch Bích Tiêu phải nghi ngờ.
Trọc thủy là một trong những con sông mẹ của thế giới nơi này, gần như xuyên qua mấy giới vực, nuôi sống vô số người hai bên bờ, không có khả năng có người không biết đến sự tồn tại của nó.
“Cái gì yêu nhân, nhân yêu?”
Hạ Thiên hoàn toàn không hiểu được nữ nhân kia đang nói cái gì, chỉ phàn nàn: “Ta bị một quỷ ảnh tử mặt trắng truyền tống đến nơi này. Lại nói, đây rốt cuộc là cái nơi rách nát nào thế?”
“Quỷ ảnh mặt trắng? Là cái thứ đồ chơi gì vậy?” Bạch Bích Tiêu sửng sốt, không biết Hạ Thiên đang nói cái gì, đang định mỉa mai hắn hai câu, trong đầu bỗng dưng hiện lên một ý niệm: “Ngươi đừng nói là Bạch Vô…”
Bạch Thi Tình kịp phản ứng, tinh thần run lên: “Ngươi không phải là người mặt đất chứ?”
“Người mặt đất?” Hạ Thiên chưa từng nghe qua danh từ này, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Nơi này chính là thế giới địa tâm?” Bạch Bích Tiêu nghe cái tên thế giới địa tâm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Ngươi thật sự là người mặt đất? Đúng là ly kỳ. Ta chưa từng thấy qua người mặt đất, chỉ nghe người khác nói, cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh mà thôi.”
Quan sát Hạ Thiên tỉ mỉ mấy lần, nàng có chút thất vọng nói: “Nhưng người mặt đất dường như không có gì đặc biệt, nhìn cũng giống chúng ta mà thôi.”
“Nếu ngươi là người mặt đất, vậy nơi này của chúng ta chính là thế giới địa tâm.” Bạch Thi Tình rất nhanh xác định Hạ Thiên không có nói sai. Một là biểu hiện của Hạ Thiên không có gì giống giả mạo cả. Hai là Hạ Thiên hoàn toàn không cần thiết phải nói dối. Nàng lập tức giải thích: “Bình thường chúng ta gọi nơi này là Sơn Hải giới, trước đây chúng ta gọi nó là Thần giới. Tuy nhiên, linh khí địa tâm đang suy yếu, nhân vật thần thoại trong truyền thuyết cũng đã chết hết. Cho nên chúng ta đã đổi nơi này thành Sơn Hải giới.”
“Thế cái bóng trắng truyền tống ta đến đây làm gì?”
Hạ Thiên có chút không thể hiểu nổi, nhưng rồi hắn cũng không lấy làm quan trọng: “Các ngươi có lối ra không? Ta cũng không hứng thú lãng phí thời gian ở đây.”
“Lối ra?” Bạch Thi Tình sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng kịp: “Có, nhưng rất xa và nguy hiểm.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Xa cũng không sao, ta có thể bay đến đó.”
“Bay?” Bạch Bích Tiêu có chút nhịn không được, bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận