Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2755: Ma chủng

Triệu Thanh Thanh vốn còn có chút lo lắng, nàng biết y thuật của Hạ Thiên có một không hai, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn không tiếp xúc với vật mà đâm châm, việc này gần như đã vượt qua phạm vi y thuật, ngay cả pháp thuật của tu tiên giới cũng vậy.
Chỉ là Triệu Thanh Thanh vừa trông thấy châm bạc giữa ngón tay của Hạ Thiên liền an tâm.
Hạ Thiên có tính cách gì sao nàng lại không rõ chứ, trước giờ hắn sẽ không làm việc mà không nắm chắc.
Nếu hắn đã lấy châm rồi thì sự việc trên cơ bản đã chắc chắn.
Quả nhiên đúng như thế, Triệu Thanh Thanh tận mắt thấy Hạ Thiên chuẩn xác đâm châm vào trái tim Trịnh Tiểu Kiệt, tiếp đó từ từ xé ra, Trịnh Tiểu Kiệt hét lên thảm thiết, ngực của hắn biến thành một cái lỗ màu đen, lộ ra trái tim trong đó.
“Trịnh Tiểu Kiệt, trái tim của ngươi đen thế nhỉ?” Triệu Thanh Thanh liếc nhìn trái tim kia, phát hiện nó cũng đã sớm bị khí đen làm cho ô nhiễm.
“Dừng, dừng tay!” Trịnh Tiểu Kiệt nhẫn nhịn cơn đau khó mà miêu tả, hắn gào lên với Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, “Dừng lại cho ta.”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên cười nói: “Bây giờ kêu dừng tay chỉ sợ đã muộn rồi, vừa nãy ngươi còn kiêu ngạo lắm mà, sao giờ không tiếp tục đi?”
“Đồ ở bên trong tuyệt đối không thể lấy ra!” Trịnh Tiểu Kiệt thở hổn hển, cắn răng chịu đựng cơn đau như xé tim xé phổi, hắn nói với Triệu Thanh Thanh: “Đồ đó là ma vật, một khi lấy ra coi như cả ta cũng sẽ không áp chế nổi, đến lúc đó mọi người đều phải chết!”
“Việc này không nhọc ngươi lo lắng.” Triệu Thanh Thanh không quan tâm nói: “Có sư phụ ta ở đây, ma vật gì gì đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lại.”
Cả người Trịnh Tiểu Kiệt mồ hôi túa ra như mưa, đau đến mức răng hàm run lẩy bẩy.
Đây là tình huống bình thường, lúc Hạ Thiên châm cứu đồng thời loại tất cả đau đớn của người bệnh, có điều người trước mặt này hắn quá ghét cho nên không làm bước đó, ngược lại hắn còn phóng đại đau đớn của đối phương, khiến hắn từ từ hưởng thụ.
“Thứ đồ này phải ở trong tim của hắn.” Mặc dù Triệu Thanh Thanh biết Hạ Thiên chắc chắn biết rõ việc này, nhưng vẫn không kiềm được mà nhắc nhở hắn: “Sư phụ, ngươi cẩn thận chút, thứ đồ kia hơi nguy hiểm đấy.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, hắn không thèm để ý nói: “Không có gì nguy hiểm cả, chỉ là mấy hạt giống thôi.”
“Hạt giống? Hạt giống gì?” Triệu Thanh Thanh không hiểu hỏi.
Hạ Thiên bỗng dưng thu châm bạc lại, sau đó mở bàn tay ra cho Triệu Thanh Thanh xem: “Chính là thứ đồ này.”
“Ấy, đây là?” Triệu Thanh Thanh nhìn chăm chú, phát hiện giữa lòng bàn tay Hạ Thiên có hơn ba loại đồ như hạt ngũ cốc, có điều tất cả đều là màu đen, hơn nữa trơn bóng như ngọc, trong đó còn có khí tức đang chuyển động, trông y như vật sống.
Trịnh Tiểu Kiệt ở trong phòng lại giống như bị kiệt sức, bỗng dưng hắn ngã lăn ra đất, mệt đến mức không động đậy nổi.
Chỉ là ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, hắn rất rõ đó là thứ gì, hơn nữa biết được sự nguy hiểm của nó, vẻ mặt kinh ngạc dị thường.
“Nhanh, nhanh thả ta ra, bổn, bổn thiếu gia chưa muốn chết, chết ở đây.” Trịnh Tiểu Kiệt có chút vô lực hét lên, đáng tiếc giọng nói của hắn quá bé, căn bản không có ai chú ý.
Triệu Thanh Thanh vừa muốn sờ vào một viên trong đó, chỉ thấy ba hạt ngũ cốc như hạt giống đen ngòm kia đồng thời hóa thành ba đạo hắc quang, trực tiếp bắn vào vị trí trái tim của Triệu Thanh Thanh.
“Còn muốn nhắm vào nữ nhân của ta, mơ đẹp quá nhỉ, ngoan ngoãn lại cho ta.”
Hạ Thiên bĩu môi, chỉ bằng một bàn tay đã bóp được ba đạo hắc quang đó, “Còn dám động tay động chân à, có tin ta bóp chết các ngươi không.”
Ba hạt giống màu đen đó giống như hiểu tiếng người, bọn chúng lập tức nghiêm chỉnh hẳn.
“Sư phụ, bây giờ ta có thể cầm xem thử không?” Triệu Thanh Thanh hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì: “Đương nhiên có thể, nếu như bọn chúng dám không thành thực, thì ngươi cứ trực tiếp bóp nát.”
“Đã biết.” Triệu Thanh Thanh nắn một viên trong đó, ánh mắt chăm chú tỉ mỉ quan sát, “Ở trong hình như có bóng người, cơ mà cũng không giống người, có bóng dáng của sinh vật nào đó.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Có lẽ là phôi thai của ma vật nào đó.”
“Chắc vậy.” Triệu Thanh Thanh nhìn thêm lúc nữa, sau đó thả lại vào trong lòng bàn tay Hạ Thiên, nàng hỏi: “Sư phụ, thứ đồ này có thể để lại một viên cho tổ nghiên cứu không?”
Hạ Thiên không hề chần chừ nói: “Để lại hết cũng được, ta không có hứng thú với nó.”
“Có điều các ngươi không thể khống chế được chúng, trước hết ta đâm hai châm rồi tính.”
“Vâng, cảm ơn sư phụ.” Triệu Thanh Thanh hài lòng mỉm cười.
Hạ Thiên rút châm bạc ra, đâm vào ba hạt giống màu đen kia.
Ba hạt giống đó lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn, sau đó bụp một tiếng, khí đen cuồn cuộn trào ra che lấp toàn bộ phòng quan sát.
“Ha ha ha, đã sớm nói với các ngươi rồi, thứ đồ đó rất nguy hiểm.” Trịnh Tiểu Kiệt ở trong phòng số 19 dùng thanh âm vô lực nói: “Bọn hắn chính là hạt giống của ma vật, sao có thể khuất phục bởi phàm nhân, bổn thiếu gia cũng chỉ là ký chủ bọn nó nhìn trúng mà thôi.”
“Các ngươi thế mà còn muốn nghiên cứu chúng, đúng là nực cười, lần này tự ăn quả đắng đi.”
“Dám giỡn mặt với ta à, muốn chết phải không, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi.” Hạ Thiên lập tức không chút do dự bóp nát một viên trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận