Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3203: Kết quả chỉ sợ sẽ còn thảm hại hơn

Bành, bành, bành!
Trên người Hạ Thiên có thêm ba vết đạn nhưng hắn vẫn không hề phản ứng.
“Đây chính là người mà ngươi nói sẽ không chết đấy sao?” Nữ nhân môi đỏ cười ha hả, một cước đạp bay thi thể Hạ Thiên về phía xa, lạnh giọng nói: “Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp với ta. Ta chỉ cầu tài, có tiền thì sẽ có mệnh, không có tiền thì ăn đạn, sau đó ném xuống biển
Trong lòng Hứa Kiều Na cũng cảm thấy lạ. Dựa theo tính tình của Hạ Thiên, có người nổ súng về phía hắn, hắn sẽ trực tiếp nhảy dựng lên xử lý đối phương mới đúng, tại sao một chút phản ứng cũng không có.
Chẳng lẽ hắn chết thật rồi sao?
Nghĩ như vậy, Hứa Kiều Na lại lắc đầu.
Cho dù Hạ Thiên chết, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị giết chết đến như vậy. Trước kia, những nhân vật còn nguy hiểm hơn, lợi hại hơn còn không chạm đến được một sợi lông của hắn, không có lý hắn lại bị đống súng đạn này bắn chết.
Vậy cũng chỉ có một đáp án, Hạ Thiên lười quan tâm mấy chuyện cỏn con này.
“Hắn chán ghét ta thật như vậy sao? Không hề có chút suy nghĩ muốn cứu ta?” Trong lòng Hứa Kiều Na đột nhiên cảm thấy không thích. Nàng tự so sánh bản thân với Triệu Thanh Thanh, thấy cũng đâu thua kém gì, thậm chí còn có một số phương diện còn mạnh hơn cả đối phương, tại sao lại không gây nổi một chút hứng thú của Hạ Thiên chứ.
Đương nhiên, thật ra Hứa Kiều Na cũng chẳng có hứng thú gì với Hạ Thiên, chẳng qua Hạ Thiên quá mạnh, chỗ tốt tiếp cận hắn quá nhiều, nàng không cách nào từ chối chỗ tốt đó được.
Lợi dụng, mấy chuyện này, Hứa Kiều Na cảm thấy không phải chuyện xấu.
Không có giá trị lợi dụng mới là đáng buồn nhất.
Tuy nhiên, nàng cũng có tình cảm, ví dụ như đối với Triệu Thanh Thanh, nàng thật sự nắm giữ tiêu chuẩn rất tốt.
Nàng chỉ nhờ Triệu Thanh Thanh, xưa nay không ép Triệu Thanh Thanh trói lên thuyền của nàng.
Một khi Triệu Thanh Thanh thẳng thừng từ chối, nàng cũng sẽ từ bỏ, cũng không dây dưa quá nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân Hạ Thiên dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Một lát sau, hai nam nhân ngoại quốc cầm súng áp giải mười mấy người lên tầng cao nhất.
Trong đó chỉ là mấy người bạn của Ngô Chính Nghiệp, nhưng không biết vì sao lại không nhìn thấy Thịnh tam gia.
“Sếp, mấy kẻ có tiền trên thuyền đều ở đây.” Nam nhân đầu trọc cung kính báo cáo: “Người nào cũng có tài sản từ mấy chục đến trên trăm tỷ. Từ một tỷ trở xuống đều ở bên dưới hết.”
“Theo quy củ cũ.” Nữ nhân môi đỏ thản nhiên nói: “Không hơn trăm triệu thì đều là phế vật, cứ cạo hết lớp dầu rồi ném xuống biển cho cá ăn. Còn những người này, ta phải chơi từ từ.”
Đám người bị áp giải lên trên, đa số không phú thì quý.
Bình thường vênh mặt hất hàm sai khiến đã quen, cho dù hiện tại người đang ở trong hiểm cảnh vẫn ngạo mạn như cũ.
“Các ngươi là ai mà dám bắt cóc ta? Ngươi có biết ta là ai hay không?” Một phú hào bụng phệ đứng dậy chỉ vào nữ nhân môi đỏ, quát mắng: “Ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, ta cam đoan nữ tiện nhân ngươi chết không… A!”
Lời còn chưa nói hết, nữ nhân môi đỏ đã nổ súng bắn chết, sau đó nói với người bên cạnh: “Ném xuống biển đi.”
Mọi người nhìn thấy đại phú hào như con chó chết bị ném vào trong biển, người nào cũng im miệng lại.
“Này, tiểu bạch kiểm, ngươi là thuyền trưởng du thuyền này sao?” Lúc này, nữ nhân môi đỏ mới đưa mắt nhìn Ngô Chính Nghiệp đang nơm nớp lo sợ: “Xưng hô như thế nào?”
Ngô Chính Nghiệp không được tự nhiên nhìn đám người được vũ trang đầy đủ trước mặt, gượng cười nói: “Ta tên Ngô Chính Nghiệp, cha của ta là ông chủ công ty vận tải hàng hải Càn Tân Ngô Chấn Càn.”
“Ồ, thì ra là công tử Ngô thuyền vương.” Ánh mắt nữ nhân môi đỏ sáng lên, vẫy tay với hắn ta: “Đến đây, đến đây, ngồi bên cạnh bổn cô nương ta, uống với ta một ly.”
“Được rồi.” Ngô Chính Nghiệp ngược lại không có tính tình khó hiểu của phú nhị đại, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nữ nhân môi đỏ, cung kính rót cho đối phương một ly rượu: “Không biết mỹ nữ xưng hô như thế nào?”
Nữ nhân môi đỏ đưa mắt nhìn Ngô Chính Nghiệp, cười nói: “Làm gì? Ngươi muốn tán tỉnh ta à?”
“A, không có, tuyệt đối không có.” Ngô Chính Nghiệp vội vàng khoát tay.
“Thế nào? Bổn cô nương không có mị lực đó sao?” Nữ nhân môi đỏ lạnh giọng nói.
Ngô Chính Nghiệp lắc đầu liên tục: “A, không phải, ngươi có chứ. Ngươi chẳng những đẹp như tiên nữ, hơn nữa còn quyết đoán mười phần, rất mê người.”
“Tất cả mọi người đều gọi ta là Tạp Lâm Na, ngươi có thể gọi ta là Lâm Na.” Nữ nhân môi đỏ cười nói: “Nể tình ngươi biết điều như thế, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ồ, cảm ơn.” Ngô Chính Nghiệp thở phào một hơi, sau đó nói tiếp: “Vậy ngươi có thể thả bạn của ta ra luôn được không?”
Khóe miệng nữ nhân môi đỏ nhếch lên, cười nhẹ nhìn Ngô Chính Nghiệp, sau đó vươn tay chậm rãi sờ vào mặt hắn ta.
Bốp.
Một bàn tay nặng nề tát vào mặt Ngô Chính Nghiệp, tát bay hắn ta ba bốn mét.
“Ngươi thì tính cái gì chứ? Tha cho ngươi một mạng đã là phúc khí trời sinh của ngươi rồi, ngươi còn dám ra điều kiện với bổn cô nương.” Nữ nhân môi đỏ trong nháy mắt trở mặt, lạnh giọng nói: “Một khắc ta bước lên thuyền, mạng của tất cả những người trên thuyền đều là của ta, chỉ có ta quyết định sinh tử của tất cả mọi người. Ai dám không phục, kết quả sẽ giống như hắn.”
Nữ nhân môi đỏ chỉ tay vào Hạ Thiên đang nằm trên mặt đất, vừa nói vừa bắn cho mấy phát.
“Kết cục của hắn rất thảm.” Lúc này, một âm thanh miễn cưỡng bỗng nhiên vang lên: “Nhưng các ngươi dám phá giấc ngủ của ta, kết quả chỉ sợ sẽ còn thảm hại hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận