Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2163. Ai bảo hắn là tên ngốc chứ

“Ninh Nhuỵ Nhuỵ, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?” Nam nhân mặc âu phục trắng giận tím mặt, chỉ tay vào Ninh Nhuỵ Nhuỵ rồi nói: “Ngươi có tin hay không, ta chỉ cần nói một câu là có thể nhổ tận gốc nhà họ Ninh các ngươi, tất cả mọi người sẽ bốc hơi hết!”
“Ta không tin!" Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của nam nhân mặc âu phục trắng: “Nếu nhà họ Viên ẩn nấp của các ngươi thật sự lợi hại như vậy, tại sao hai mươi năm trước lại rời khỏi thành phố Quế?”
“Tự tìm cái chết!” Thân hình nam nhân mặc âu phục trắng khẽ động, hung hãm ra tay. Lòng bàn tay của hắn mang theo một tia sấm sét nhàn nhạt bổ về phía Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
Vèo!
Ninh Nhuỵ Nhuỵ từ lâu đã khác với ngày xưa. Trước đây nàng còn thiếu một chút kinh nghiệm chiến đấu, nhưng bây giờ từng điểm đã được bổ sung. Nhìn thấy nam nhân mặc âu phục trắng khẽ động, nàng lập tức lấy ra Lưu Vân Thiết Nhận, trong nháy mắt đọc khẩu quyết ở trong lòng, chỉ thấy lưỡi đao như bạch mãng xuất động, phút chốc nó đã quấn vài vòng quanh ngươi nam nhân mặc âu phục trắng.
“Đừng lộn xộn, nếu không cổ của ngươi sẽ bị cắt đứt.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thản nhiên nói.
“Lưu Vân Thiết Nhận?” Nam nhân mặc âu phục trắng nhận ra đồ vật trong tay Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Tại sao đồ của lão đạo sĩ kia lại ở trong tay ngươi?”
“Cát đạo trưởng tạm thời đưa nó cho ta dùng.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thu hồi lưỡi đao vào trong vỏ, vừa cười vừa nói: “Thế nào, có thể coi như là dùng thuận tay không?”
“Tốt! Rất tốt!” Sắc mặt nam nhân mặc âu phục trắng tái đi: “Xem ra các ngươi cũng không định làm việc cho nhà họ Viên chúng ta.”
“Đầu óc tiểu tử ngươi có bệnh à?” Tay Tô Diệp dùng sức bóp lấy cổ nam nhân mặc âu phục trắng: “Đã nói là nhà họ Viên các ngươi là cái thá gì. Trước mặt tu tiên giả, gia tộc cũng chỉ như sâu kiến, không đáng một đồng. Vì mục đích của tiền bối tu tiên, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi cũng đừng ở đây làm mất thể diện nữa, cút đi!”
Nói xong, Tô Diệp tiệm tay ném nam nhân mặc âu phục trắng ra ngoài. Có thể nhìn ra được Tô Diệp đã rất lưu tình rồi, hắn chỉ ném người đó ra xa hai ba mét, ngay cả kiểu tóc còn không rối loạn.
“Này, Tô Diệp, ngươi muốn ăn đòn phải không?” Hạ Thiên có chút khó chịu trừng mắt với Tô Diệp: “Tại sao lại ném tên ngốc này đến bên cạnh ta.”
Lúc này, nam nhân mặc âu phục trắng mới phát hiện mình đang ở ngay cạnh Hạ Thiên, thế là hắn nói: “Hạ Thiên, ta biết gần đây ngươi xảy ra chuyện lớn, bởi vì đảo Thần Tiên biến mất mà thế lực ở dưới tay ngươi đã sụp đổ. Hay ngươi hãy qua nhờ cậy nhà họ Viên chúng ta, ta đảm bảo ngươi sẽ là vị trưởng lão duy nhất, như thế nào?”
Hạ Thiên tiện tay nắm được phần gáy của nam nhân mặc âu phục trắng, hướng về phía Tô Diệp nói: “Trước kia vợ Băng Băng đã nói với ta là không được ném rác lung tung. Cho nên ngươi ném tên ngốc này qua đây chính là đã bất kính với vợ Băng Băng. Ta nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
“Dạy cho ta một bài học?” Tô Diệp tức giận cười: “Hạ Thiên, ngươi không có tâm bệnh… A!”
Hạ Thiên ném nhẹ nam nhân mặc âu phục trắng ra ngoài, vừa vặn ném trúng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Tô Diệp. Sau đó hai người cùng ngã vào một cái động.
Không đến một giây, bên ngoài động vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc của Tô Diệp: “Hạ Thiên, con mẹ nó, ta nhất định phải đánh chết ngươi!”
Sau đó, Tô Diệp giống như một tia chớp, trong nháy mắt lao vào trong trận pháp, nắm đấm to như cái bát của hắn đập về phía Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, chúng ta đi tới tầng tiếp theo, không cần để ý đến những tên ngu ngốc này.” Thân hình của Hạ Thiên lóe lên, dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của Tô Diệp. Hắn đến bên cạnh Ninh Nhuỵ Nhuỵ, vươn ôm lấy eo nhỏ của nàng.
“Xuống như thế nào?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì rồi chỉ vào Tô Diệp đang tức giận đến mất hết lý trí: “Để tên ngốc đó đánh ra một đường cho chúng ta là được rồi.”
“Lại ăn một đấm của ta đi!” Nắm đấm của Tô Diệp mang theo tia sấm, đánh về phía Hạ Thiên lần nữa.
Bang!
Hạ Thiên đỡ lấy cú đấm, lười biếng nói: “Tô Diệp, ngươi chưa ăn cơm sao?”
“Lại! Lại đến nữa!”
Lòng háo thắng của Tô Diệp vốn đã rất cao, hắn càng không kiềm chế được cơn tức giận khi nghe có người nói mình như thế. Hắn lại tung ra một cú đấm, cứ liên tục không dứt, giống như là mưa to gió lớn đang chào đón Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
Bang, bang, bang--
“Sức mạnh quá yếu!”
“Đúng là phế vật, có từng ấy sức lực thôi sao?”
“Cái gì mà đệ nhất Bắc Hồ sơn trang, ngươi chính là người yếu nhất Bắc Hồ thì có.”
Cái miệng độc địa của Hạ Thiên không ngừng kích thích thần kinh Tô Diệp, khiến hắn vung đấm như phát điên. Đáng tiếc là nắm đấm của Tô Diệp không đánh trúng vào Hạ Thiên mà là mắt trận của trận pháp.
Vừa rồi Hạ Thiên thừa dịp Tô Diệp không có chuẩn bị, châm cho hắn một phát để hắn sinh ra ảo giác, coi trận pháp trên mặt đất là Hạ Thiên, dùng hết khí lực toàn thân thực ra chỉ là phân chia cao thấp với trận pháp.
“Ngươi trêu đùa hắn như thế thật sự không sao chứ?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không đành lòng: “Tại sao ta lại cảm thấy hắn có chút đáng thương nhỉ?”
“Có gì mà đáng thương.” Hạ Thiên không có chút ý thức trách nhiệm nào: “Ai bảo hắn là tên ngốc chứ.”
Bùm!
Cuối cùng, sau khi Tô Diệp tung ra hàng ngàn cú đấm, rốt cuộc trận pháp cũng phát ra tiếng gào thét, nó sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một ao nước lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng màu trắng.
Mọi người trên quảng trường đều rối rít lao xuống, trong nháy mắt tất cả đều bị chất lỏng màu trắng nhấn chìm, hoà tan thành một đống chất lỏng. Còn Hạ Thiên thì ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhảy thẳng xuống cái ao đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận