Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4038: Tiến vào Cực Tiên Mộ (01)

Nhóm người Tô Bối Bối cũng đã bố trí xong, nghe Dạ Ngọc Mị và Trương Lăng Linh nói, cả ba liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu hành động.
Ngoại trừ đốt sáng trận pháp vây quanh cánh cửa, ba người các nàng còn đứng trước cánh cửa.
Tô Bối Bối đứng đằng trước, Lam Y Nhân và Thạch Thuần phân biệt đứng hai bên phải trái sau lưng nàng. Ba người lẩm bẩm cái gì đó, sau đó vận linh khí bên trong cơ thể.
Lam Y Nhân và Thạch Thuần khoác tay lên vai Tô Bối Bối, tay trái Tô Bối Bối ấn vào khuỷu tay phải, ngón giữa và ngón trỏ tay phải điểm vào chính giữa cánh cửa.
Trương Lăng Linh đứng bên cạnh hộ pháp, tránh xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn.
Bên trong tàn cảnh U Minh, nhóm người Ninh Nhụy Nhụy cũng thực hiện tương tự.
Chỉ có bí cảnh Thiên Cung là hơi khác.
Triệu Vũ Cơ để Hạ Thiên đứng trước nhất, Bạch Tiêm Tiêm và Tô Vô Song đứng hai bên trái phải sau lưng hắn.
Về phần Thẩm Manh, bởi vì nàng không phải tu tiên giả, đứng gần quá thật sự có chút nguy hiểm, cho nên Triệu Vũ Cơ đã kéo nàng đứng cách một khoảng cách an toàn.
“Chàng hãy dùng băng hỏa linh khí rót vào không gian hình tròn kia đi.”
Triệu Vũ Cơ dặn dò Hạ Thiên: “Chàng đừng làm những việc dư thừa, chỉ cần rót linh khí là được. Đây chính là phương thức an toàn nhất, cũng là thích hợp nhất để mở cánh cửa mà ta và Dạ Ngọc Mị, còn có cung chủ Thiên Cung nghiên cứu ra. Nếu chàng làm loạn, đến lúc đó linh lực phản chấn, tất cả mọi người đều sẽ bị thương.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ đại yêu tinh, trong lòng ta có nắm chắc, nàng không cần lặp đi lặp lại như vậy.”
“Người thích tự tung tự tác như chàng, chỉ cần không để ý, chàng sẽ làm loạn ngay.”
Triệu Vũ Cơ cười nhạt, nói với Hạ Thiên: “Không nhắc nhở chàng là không được.”
Bên trong tín phù vang lên giọng nói của Dạ Ngọc Mị: ‘Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.”
Nhóm người Tô Bối Bối cùng nhau đáp.
Nhóm người Ninh Nhụy Nhụy cũng lên tiếng: “Đã chuẩn bị xong.”
“Muội muội chân dài, nàng cũng chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Thiên vân đạm phong khinh hỏi một câu.
Dạ Ngọc Mị cũng không thèm phản ứng Hạ Thiên, chỉ nói: “Vậy thì khởi động đi.”
Dứt lời, nàng đã rót một luồng linh khí, điểm vào Tứ Tượng Trận Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới.
Tứ Tượng Trận phát sáng, chiếu sáng toàn bộ Thiên Ngoại Thiên thành một màu thuần trắng.
Tất cả mọi màu sắc, cấp độ, hình ảnh bên trong Thiên Ngoại Thiên đều bị nuốt chửng sạch sẽ.
Dạ Ngọc Mị nhìn thấy, không khỏi cau mày, chỉ là không đợi nàng phản ứng, nàng rất nhanh đã bị luồng ánh sáng màu trắng hút vào.
Cùng lúc đó, bất luận là cánh cửa bên trong bí cảnh Quy Khư hay là cánh cửa bên trong tàn cảnh U Minh, tất cả đều nổi lên luồng ánh sáng màu trắng vô cùng kỳ quái này, đậm như sương mù, lại gợn sóng như nước, trong khoảnh khắc nuốt sạch tất cả mọi người.
Cả đám đều biến mất không thấy, sương mù giống như nước ngăn trước thềm cửa, ngay cả cánh cửa màu trắng cũng không còn thấy đâu.
Hai bí cảnh giống như hoa quả bị rút hết nước, không còn linh khí dập dờn và mây khói mờ mịt như trước. Lúc này, tất cả đều trở về sơn động bình thường, khô cằn, không còn màu sắc.
Tuy nhiên, bên trong bí cảnh Thiên Cung thì lại khác.
Sau khi cánh cửa lớn màu trắng nổi lên luồng ánh sáng màu trắng, cánh cửa màu vàng đột nhiên phóng ra vô số sợi tơ màu vàng, dọc theo tay Hạ Thiên, trong nháy mắt bò khắp toàn thân của hắn, sau đó tràn đến người Bạch Tiêm Tiêm và Tô Vô Song.
Thậm chí còn có sợi tơ di chuyển trên mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh bay lượn bốn phương tám hướng. Một phần trong đó lướt về phía Thẩm Manh và Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Mặc dù chưa luyện được kiếp lực, nhưng bảo vệ nàng và Thẩm Manh tạm thời không thành vấn đề.
“Cút trở về cho ta.”
Biểu hiện của Hạ Thiên khá khó chịu, hơi cau mày, sau đó dùng băng hỏa linh khí ngăn lại đám tơ màu vàng đó, buộc chúng lui trở về.
Đám sợi tơ màu vàng giãy dụa kịch liệt, thuận theo băng hỏa linh khí tiếp tục tiến lên, dính vào đầu ngón tay của Bạch Tiêm Tiêm và Tô Vô Song.
“Muốn chết đúng không?”
Lần này Hạ Thiên đã thật sự nổi giận. Hắn vận kiếp lực còn lại bên trong cơ thể rót vào đám tơ màu vàng.
Chít chít!
Đám sợi tơ màu vàng phát ra tiếng động quỷ dị, giống như bị điện giật, lập tức rút trở về.
Tuy nhiên, những sợi tơ màu vàng tiến về những hướng khác lại càn rỡ vô cùng.
Sống chết của những người khác, Hạ Thiên không thèm quan tâm.
Đám tơ màu vàng ăn thiệt ở chỗ Hạ Thiên, chỉ duy trì đầu ngón tay của hắn, cũng không dám tiến thêm.
Tuy nhiên, luồng ánh sáng màu trắng nồng đậm kia đã nhanh chóng nuốt mất phạm vi hơn mười dặm.
“Chàng có cách nào giải quyết đám sương mù này không?”
Triệu Vũ Cơ cảm nhận một chút, sau đó nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên đáp: “Không cần giải quyết. Sương mù này không có sát khí, hoàn toàn vô hại đối với chúng ta.”
Vừa dứt lời, sương mù đã nuốt sạch tất cả mọi người.
Lúc này, cánh cửa lặng yên không một tiếng động mở ra.
Trong sương mù dày đặc, một cái sừng nhọn to lớn từ trong cánh cửa nhô ra, hung mãnh đánh tới Hạ Thiên.
“Chồng, cẩn thận.”
Triệu Vũ Cơ phát hiện dị thường đầu tiên, lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Thiên phát hiện giác quan của mình còn trì độn hơn so với Triệu Vũ Cơ. Không đợi hắn nhìn thấy rõ ràng, sừng nhọn đã đâm vào lồng ngực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận