Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4248: Ai đến cũng vô dụng thôi

“Mau cứu ta.”
Cơ thể lão giả áo bào xanh nhanh chóng khôi phục như cũ, nhưng rồi lại bị Hạ Thiên tiếp tục giẫm nát.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, giống như vĩnh viễn không ngừng.
Nhưng mỗi lần trải qua quá trình này, lão giả áo bào xanh lại đau đớn thêm một phần, cơ thể cũng thu nhỏ hơn một vòng, vết nứt trên người cũng càng nhiều hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng ông ta rất nhanh sẽ bị đánh thành một đống cặn bã.
“Ta bảo ngươi dừng tay, chẳng lẽ ngươi không nghe sao?” Hư ảnh to lớn trên bầu trời hét lớn với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi nói dừng tay thì phải dừng tay, chẳng phải ta mất mặt lắm sao?”
“Định.”
Bóng mờ trên bầu trời cũng không nói nhiều, chỉ rống với Hạ Thiên một chữ.
Một bức tường vô hình đột nhiên sinh ra, trong chớp mắt đã lan mấy trăm dặm có hơn.
Bức tường khí lan đến chỗ nào, tất cả đồ vật đều rơi vào đình trệ ngắn ngủi.
Đúng lúc này, lão giả áo bào xanh biến thành một đạo tàn ảnh, trôi trên không trung, trôi về phía lòng bàn tay của thân ảnh to lớn kia.
“Đa tạ lão tổ.” Lão giả áo bào xanh phát hiện mình bình yên vô sự, không khỏi thở phào một hơi.
Tuy nhiên, bóng mờ kia lại thở dài: “Muộn rồi.”
“Lão tổ, lời này của người là có ý gì?”
Lão giả áo bào xanh ngẩn ra, đang định nói cái gì đó, lời còn chưa nói hết, mi tâm bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ tròn, từ đó bay ra ngoài một cây ngân châm.
Ngân châm kia nhanh chóng bay về giữa ngón tay của Hạ Thiên, còn lão giả áo bào xanh cũng biến thành một đống tro tàn.
“Ta nói ông ta chết thì ông ta nhất định sẽ chết.” Hạ Thiên ung dung nói: “Ai đến cũng vô dụng thôi.”
“Băng Hỏa kiếp lực, quả nhiên là ngươi.”
Bóng mờ trên bầu trời cảm thán một tiếng, lẩm bẩm: “Hai vạn năm qua, ta chờ ngươi trọn vẹn hai vạn năm. Nếu ngươi còn không đến, thọ nguyên lão phu sẽ hao hết, trực tiếp bị chôn vùi.”
“Lão đầu, ngươi là ai?” Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Chúng ta quen biết sao? Cái gì hai vạn năm ba vạn năm, thôi đừng nói nhảm nữa.”
“Ta là Ngũ Hành lão tổ, ngươi đến đây không phải đến tìm ta sao?”
Bóng mờ trên bầu trời thản nhiên nói: “Ta đang bế quan trong Vô Cực Động Lương Nghi Phong. Các ngươi đã đến, có một số việc ta sẽ đích thân nói cho các ngươi hiểu, các ngươi cũng đừng làm khó những đệ tử khác của chúng ta.”
“Ai bảo chúng ta đến tìm ngươi.” Hạ Thiên nói: “Ta và vợ Tiểu Kiều đang điều tra một số việc, sau đó bị truyền tống đến đây.”
Bóng mờ kia nói: “Vậy thì đúng rồi, đó chính là một cái bẫy liên hoàn truyền tống do chính ngươi thiết kế.”
“Chính ta thiết kế?” Hạ Thiên cười nói: “Lão đầu nhi, có phải ngươi cảm thấy mình rất hài hước hay không?”
Bóng mờ kia nói: “Các ngươi đến từ trái đất, đúng không?”
“Được truyền tống từ tàn tích trên ngọn núi Mont Blanc đúng không?”
“Thông qua cái hộp do kẻ gọi là Ngu Giả tạo ra tiến đến đây, đúng không?”
Liên tiếp ba vấn đề đều nói trúng, không chỉ Hạ Thiên, ngay cả Kiều Tiểu Kiều cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nơi này chính là Bắc Hãn giới, một thế giới tu tiên giả, bắn tám phát súng đại bác cũng không đến trái đất được, vậy mà Ngũ Hành lão tổ lại biết đến sự tồn tại của trái đất, cũng biết chuyện của trái đất, quả thật không thể tưởng tượng được.
“Chẳng lẽ những chuyện này đều là ngươi ở đằng sau thao túng?” Kiều Tiểu Kiều không khỏi hoài nghi.
Bóng mờ kia thản nhiên nói: “Các ngươi đến động của ta, tất nhiên sẽ biết thôi.”
Nói xong, bóng mờ trên bầu trời nhanh chóng thu liễm, hóa thành một luồng ánh sáng, chui vào ngọn núi hơn mấy trăm dặm.
Hiển nhiên, đây là chỉ đường cho đám người Hạ Thiên.
“Có cần đi không?” Tô Diệp do dự hỏi: “Tại sao ta lại cảm thấy đây giống như một cái bẫy. Nếu chẳng may chúng ta qua đó, ông ta sẽ một mẻ hốt gọn chúng ta, vậy thì chúng ta ngu quá rồi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Cái gì là cạm bẫy cũng vô dụng thôi. Lão đầu kia sống không được bao lâu nữa đâu.”
“Tuy nói ngươi là thần y, nhưng người kia chỉ có hư ảnh, ngươi cũng nhìn ra được thọ nguyên của ông ta sao?” Tô Diệp hơi tức giận đối với thái độ của Hạ Thiên.
Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Tô Diệp, chỉ nhìn Kiều Tiểu Kiều: “Vợ Tiểu Kiều, nàng cảm thấy thế nào?”
“Đi, nhất định phải đi.” Kiều Tiểu Kiều cân nhắc, lập tức quyết định: “Mặc dù vừa rồi ông ta có chút cố lộng huyền hư, nhưng lượng tin tức rất lớn. Nếu không biết rõ ràng, chỉ sợ về sau ta cũng không ngủ được.”
Tô Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy hai người các ngươi đi đi, ta ở đây canh giữ. Nếu chẳng may có biến, còn có ta chuẩn bị đằng sau. Hạ Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lộ ra vẻ không thích: “Ngươi đi hay không, liên quan gì đến ta?”
“Này, nói thế nào chúng ta cũng có quen biết, lại còn là sinh tử chi giao.” Tô Diệp bất mãn nói: “Trong mắt ngươi, ngay cả một chút giao tình cũng không có sao?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ngươi cũng không phải đại mỹ nữ tuyệt thế, ta và ngươi còn có giao tình gì chứ?”
“Ngươi thật là…”
Tô Diệp trong nháy mắt không phản bác được, đành phải khoát tay: “Được rồi, ta lười so đo với ngươi, cũng không biết vì sao ông trời lại bất công như thế, để cho cái đồ háo sắc ngươi yêu nghiệt đến như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận