Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3588: Có phải nàng nhớ ta hay không

Lông mày A Cửu không khỏi cau lại: “Từ Côn Luân đến? Ông ta đến để làm gì?”
Tề Ngữ Thi nghe được cái tên này, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Nếu đã đến, vậy thì chúng ta ra ngoài nghênh đón. Dù sao người đến cũng là khách.”
“Được, để ta xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.” A Cửu chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài cùng với Tề Ngữ Thi.
Bên ngoài tổ trạch Tề gia đúng là có hai người đến.
Một là nam nhân trung niên dáng người tráng kiện, khá anh tuấn. Người còn lại là thiếu nữ áo trắng mỹ mạo dịu dàng.
“Tại sao lại chậm như vậy?” Nam nhân anh tuấn hiển nhiên là Từ Côn Luân. Biểu hiện của ông ta có vẻ không được kiên nhẫn: “Cho dù không nhận ta là cha ruột, nhưng dù gì cũng là khách. Bây giờ cũng không tránh khỏi có chút quá đáng.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười: “Từ thúc thúc, chúng ta vừa mới đến, thời gian chờ người làm truyền lời sẽ hơi lâu. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ một lát.”
Trong lòng Từ Côn Luân khó mà kềm chế sự tức giận: “Trước giờ toàn là người khác chờ ta. Nếu nó không phải con gái của ta, ta đã sớm…”
“Ông đã sớm thế nào?” Lúc này, A Cửu chậm rãi từ trong viện bước ra, từ xa đã nghe Từ Côn Luân phàn nàn.
“Chẳng thế nào cả. Ta có thể thế nào chứ, khẳng định chờ tiếp chứ sao?” Từ Côn Luân nhìn thấy A Cửu từ xa, mỉm cười nói: “Tú Nhi, bây giờ con mới đến sao? Cha của con đã chờ ở bên ngoài nửa ngày rồi.”
A Cửu hơi tức giận nói: “Bớt làm bộ ở đây đi. Ông cũng chỉ chờ có mấy phút thôi mà.”
“Cửu tỷ tỷ, chúng ta thật ra cũng mới tới thôi.” Thiếu nữ áo trắng mỉm cười nói với A Cửu.
“A, vợ Tiêm Tiêm, sao nàng lại đến đây?” Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện, tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ áo trắng: “Tại sao nàng không nói trước với ta một tiếng?”
Ban đầu, Bạch Tiêm Tiêm vốn hơi kinh ngạc một chút. Nhưng sau khi nghe được là giọng của Hạ Thiên, nàng cảm thấy thả lỏng, có chút kinh hỉ: “Thiên ca ca?”
“Có phải nàng nhớ ta hay không? Cho nên nàng mới cố ý đến tìm ta?” Hạ Thiên cười hỏi.
“Ta thật sự không biết ngươi ở đây mà.” Bạch Tiêm Tiêm không biết nói dối: “Là Cửu tỷ tỷ gửi tin nhờ ta đến hỗ trợ.”
“Này, Hạ Thiên, lão tử cũng đang ở đây, ngươi làm như không thấy ta vậy?” Từ Côn Luân trừng mắt, giọng điệu không vui: “Nói thế nào ta cũng là cha vợ của ngươi, ngươi tôn trọng ta một chút được không?”
Hạ Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói: “Ngươi bớt tùy tiện đi. Ngươi đến hay không cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
“Cũng đúng, ta đến là để thăm con gái bảo bối của ta. Có ngươi hay không cũng thế thôi.” Từ Côn Luân cười hắc hắc, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, nhìn thấy Tề Ngữ Thi sau lưng A Cửu: “Ngươi, ngươi là…”
Lúc này A Cửu đã lấy lại tinh thần, lập tức giới thiệu: “Đây là dì út của ta, cũng là em gái sinh đôi của mẹ ta, tên Tề Ngữ Thi, Ngữ của ngôn ngữ.”
“A, ta có nghe nàng ấy nhắc qua, chỉ là ta chưa từng gặp mặt.” Từ Côn Luân cũng không thất lễ, mỉm cười nói: “Bây giờ gặp mặt, quả nhiên mỹ mạo không khác chút nào. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Tề Ngữ Thi sững người, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Đúng thật là hạnh ngộ.”
“Này, ông không được suy nghĩ loạn thất bát tao đâu đấy.” Lúc này, A Cửu cảm nhận được trên người Từ Côn Luân tản ra khí tức cùng loại với Hạ Thiên, lập tức cảnh cáo: “Ông đừng quên ông có thân phận gì nhé.”
Từ Côn Luân mỉm cười, thản nhiên nói: “Dung mạo của nàng ấy có điểm giống Tiểu Thi, nhìn nhiều hai mắt cũng bình thường, hoàn toàn không có ý gì khác. Cha của con là người trung trinh, không bao giờ yêu hai người.”
“Đánh rắm.” A Cửu hiển nhiên không tin.
“Không tin cũng được.” Từ Côn Luân cũng không muốn dây dưa vấn đề này.
Tề Ngữ Thi thản nhiên nói: “Mọi người vào trong đi, có chuyện gì thì đến phòng khách nói chuyện.”
Một nhóm năm người bước vào phòng khách. Tề Ngữ Thi đích thân đi pha một ấm trà ngon, rót cho mỗi người một tách, sau đó ngồi ngay ngắn một bên, thản nhiên nhìn mọi người.
“Cửu nha đầu, nàng gọi vợ Tiêm Tiêm đến để làm gì thế?”
Hạ Thiên vốn muốn một tay ôm một người, đáng tiếc A Cửu không cho hắn cơ hội này, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện. Da mặt Bạch Tiêm Tiêm quá mỏng, không tiếp nhận được hành vi thân mật như vậy, cho nên chỉ ngồi bên cạnh hắn.
A Cửu nói: “Chính là vì Đông Nam tiên hội. Bây giờ Tiểu Tiên giới đã chỉnh đốn không sai biệt lắm, hơn nữa còn trống rất nhiều chỗ, là thời điểm bổ sung một số người tu hành. Lần này đúng lúc là một cơ hội.”
Từ Côn Luân cải chính: “Bây giờ nó đã được đổi tên thành Thiên giới.”
“Không quan trọng, Cửu nha đầu thích gọi thế nào thì gọi như thế đấy.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Được thôi, tùy các ngươi, dù sao mọi chuyện cũng do các ngươi định đoạt.” Từ Côn Luân nói.
“Chỉ là xưng hô thôi mà, gọi Tiểu Tiên giới quen thuộc hơn.” A Cửu thuận miệng giải thích, cũng không để chút chuyện nhỏ này trong lòng, tiếp tục nói: “Đông Nam tiên hội nhất định phải tìm mấy hạt giống tốt, sau đó chậm rãi bồi dưỡng, kiểm tra xem hình thức này có thể đại quy mô mở rộng hay không. Chúng ta phải làm thí nghiệm trước. Một mình ta nhất định là không kham nổi, cho nên ta mới gọi Tiêm Tiêm đến giúp ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận