Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3517: Ngươi cố ý đến gây chuyện à?

“Ta đã sớm nói với ngươi, mọi chuyện tự có gia chủ an bài.” Nhiếp Hồng Phi lắc đầu, có chút cảm khái: “Đáng tiếc ngươi lại không nghe, lại còn bị người ngoài mê hoặc, sinh ra ý xấu đối với gia chủ và tộc lão…”
Nhiếp Tiểu Lý không kiên nhẫn ngắt lời: “Có phải ngươi cao hứng quá sớm rồi không?”
“Sao?” Nhiếp Hồng Phi đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên phát hiện một trảo này của mình vồ hụt: “Không thể nào? Vừa rồi ta rõ ràng chụp vào cổ họng của ngươi, với thể chất của ngươi, làm sao có thể chống lại được một trảo này của ta?”
“Có thể nói ngươi đã quá ngạo mạn.” Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý đã biết được lời nói vừa rồi của Hạ Thiên là có ý gì. Một cảm giác khó nói nên lời tràn ngập toàn thân. Tốc độ của Nhiếp Hồng Phi trong mắt nàng chậm hơn gấp mấy lần, muốn tránh được dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Nhiếp Hồng Phi thay đổi, muốn thu hồi hai tay, sau đó lao đến một lần nữa.
“Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.” Nhiếp Tiểu Lý đánh một quyền vào huyệt Thái Dương bên trái của Nhiếp Hồng Phi, đánh bay hắn ta ra ngoài.
“A!”
Đầu Nhiếp Hồng Phi hiện lên quyền ấn. Hắn ta kêu thảm một tiếng, sau đó không một tiếng động, không rõ sống chết.
“Vợ tiếp viên hàng không, ta đã nói rồi, mấy loại ngu ngốc này sao có thể là đối thủ của nàng được.” Hạ Thiên phủi tay, thoải mái nói.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn hai tay của mình, có chút không thể tin được, lập tức quay sang nhìn Hạ Thiên: “Cảm ơn.”
“Cần chi phải cảm ơn ta chứ.” Hạ Thiên tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhiếp Tiểu Lý: “Nàng là nữ nhân của ta, không cần nói cảm ơn ta. Bây giờ không cần, về sau cũng không cần.”
Nhiếp Tiểu Lý vốn đang có chút cảm động, đột nhiên bị tập kích, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng ửng hồng. Nàng lập tức đẩy tay Hạ Thiên ra: “Ngươi, tay của ngươi…”
Hạ Thiên giả vờ ngây ngốc hỏi: “Tay của ta như thế nào?”
“Không có gì, chúng ta nhanh chóng đến giếng đan đi xem một chút đi.” Nhiếp Tiểu Lý không nhìn ra được manh mối gì từ trên mặt Hạ Thiên, lập tức hoài nghi mình quá nhạy cảm.
“Được.” Hạ Thiên mỉm cười một tiếng, rất tự nhiên ôm eo Nhiếp Tiểu Lý, nhưng lần này đàng hoàng hơn.
….
Ninh Nhụy Nhụy lao bên trong một mảnh đen kịt.
Cũng may, bây giờ nàng không còn là phàm phu tục tử, trong bóng tối không hề gặp chút trở ngại nào.
Một lát sau, nàng phát hiện một số người bóng người, trong không khí tràn ngập một mùi hương trà nhàn nhạt, còn có một hương vị không cách nào nói nên lời.
“Cô nương, dừng bước, đằng trước không phải là nơi ngươi có thể đến.” Đằng trước bỗng nhiên vang lên một âm thanh già nua.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cau mày, quay lại nhìn chỗ phát ra âm thanh. Chỗ đó lóe lên một điểm sáng, soi rõ ba bóng người: “Ai ở đó, bước ra đây cho ta.”
“Ha ha, xâm nhập vào cấm địa của người khác lại còn lớn tiếng như thế, cô nương không sợ chết sao?” Ba người kia chậm rãi bước đến gần, trong tay người trước nhất còn cầm một cái đèn pin kiểu cũ, soi vào mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy có chút nheo mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
“Ngươi không cảm thấy lời này hẳn chúng ta mới là người hỏi sao?” Người đằng trước khoảng bốn năm chục tuổi, mặt mũi dữ tợn, có phần không dễ chọc: “Chúng ta đều là người của Nhiếp gia. Nơi này là bí đạo thông đến vườn trà, người ngoài không thể xâm nhập. Ngươi từ địa đạo nào đến đấy?”
‘Ta đến để mua trà.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Là Nhiếp gia lão thái thái bảo ta đến.”
“Ngươi nói buồn cười thật.” Nam nhân dữ tợn lạnh lùng nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ở Nhiếp gia trấn, tất cả lão thái thái đều là Nhiếp gia lão thái thái.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng, nhưng cũng không thể phản bác, đành phải nói: “Nãi nãi Nhiếp Tiểu Lý bảo ta đến.”
“Ồ?” Nam nhân dữ tợn ngược lại có chút ngoài ý muốn, nheo mắt đánh giá Ninh Nhụy Nhụy: “Thì ra là khách quý của phu nhân gia chủ. Ngươi thật sự đến mua trà?”
“Bằng không, nơi này còn vật nào khác để bán?” Ninh Nhụy Nhụy làm ra vẻ kinh ngạc.
“Cô nương đúng là diệu nhân.” Nam nhân dữ tợn cười khẽ, nhưng cũng trả lời Ninh Nhụy Nhụy: “Nơi này của chúng ta xác thực chỉ bán trà, ngươi nói ngươi muốn mua bao nhiêu, ta viết cho ngươi một tờ giấy, ngươi đến trung tâm bán trà ở thị trấn lấy là được.”
Ninh Nhụy Nhụy vô thức muốn hỏi nó là cái gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở lại. Bởi vì nàng đột nhiên nhận ra người này đang nói nhảm: “Trà bình thường đó ta muốn mua chỗ nào chẳng được, cần chi phải đến đây?”
“Ngươi muốn mua trà gì?” Nam nhân dữ tợn hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy nhớ đến Nhiếp Tiểu Lý đã từng nhắc đến vườn trà Vân Hương, lá trà ở đó đã bị ô nhiễm sát khí: ‘Đương nhiên là trà của vườn trà Vân Hương rồi.”
“Cũng được.” Nam nhân dữ tợn nói: “Nếu ngươi là Nhiếp lão thái thái giới thiệu, thế thì không thể không nể mặt. Nhưng khách lạ thì phải chào giá cao chút, đây là quy củ.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn qua bóng người không ngừng hoạt động đằng xa, dường như đang xào trà: “Tiền không thành vấn đề, ngươi cứ nói.”
“Rất tốt, năm mươi vạn một cân.” Nam nhân dữ tợn giơ bàn tay trái với Ninh Nhụy Nhụy: “Không thiếu, không chuyển khoản, không vàng ròng bạc trắng, chỉ cần tiền mặt.”
“Năm mươi vạn một cân?” Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy không có ý định mua, nhưng nghe xong giá tiền, nàng liền mở to mắt: “Lá trà của ngươi làm bằng vàng? Hay là cây trà làm bằng vàng?”
“Đây chính là linh trà.” Nam nhân dữ tợn khinh thường nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tam sơn ngũ nhạc, có nơi nào có linh trà chứ, chỉ có nơi chúng ta bán mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng hỏi: “Nếu trà của các ngươi mất linh thì làm sao bây giờ?”
“Mất linh?” Nam nhân dữ tợn cười nói: “Không thể nào! Nơi này của chúng ta có giếng đan do hoàng đế luyện đan lưu lại, linh khí so với Ngũ Nhạc, Long Hổ Sơn, Tam Thanh Sơn còn nồng đậm hơn.”
“Ta hỏi là, nếu mất linh thì làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy cười hỏi.
Nam nhân dữ tợn bỗng nhiên ngẩng đầu, sát khí lộ ra: “Ngươi cố ý đến gây chuyện?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận