Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2452: Không thể mềm lòng

"Ngươi chưa biết bọn họ là ai, mà đã giết chết rồi ư?" âm Vô Vũ còn có chút không nhịn được, hỏi Hạ Thiên: "Lỡ mà ngươi giết nhầm người thì sao?"
Hạ Thiên bĩu môi, bình chân như vại nói: "Vậy thì cứ coi là bọn họ xui xẻo đi, cơ mà ba tên ngu ngốc đó lại dám cản đường ta, chứng tỏ cũng không phải là người tốt lành gì, giết thì giết thôi."
Thực sự là kết luận thẳng thắn và dứt khoát, không một chút xoắn xuýt nào.
Âm Vô Vũ không khỏi nhìn Y Tiểu Âm một cái, phát hiện biểu hiện của đối phương như thể là đã quen thuộc, không khỏi bắt đầu cảm khái, quả nhiên mình đã lạc hậu trước thời đại rồi.
"Đoán chừng là trợ thủ mà Ứng Mộng Bạch mời tới." âm Vô Vũ nghĩ tới một cái khả năng, nhưng vẫn gọi mấy tên vệ binh tới, để cho bọn họ đi thăm dò lịch trình lên đảo của ba người này, để xem thử là ai dẫn tới.
Y Tiểu Âm có chút kỳ quái, nói: "Trước đây muốn leo lên đảo Sương Nguyệt, gần như là siêu khó, còn có giới hạn danh ngạch. Bây giờ sao lại cảm thấy ai cũng có thể lên đảo thế nhỉ?"
"Chuyện này phải hỏi âm Hậu." âm Vô Vũ khoát tay áo một cái, phủi sạch trách nhiệm của mình: "Danh ngạch mà ta có thể mở cũng chỉ có sáu cái, nếu như người lên đảo nhiều hơn con số 6, chỉ có thể nói là do âm Hậu ra tay."
Y Tiểu Âm cũng nghĩ không thông cái vấn đề này. "Nếu như đã phát giác được nguy hiểm, thế thì cách tốt nhất chính là đánh đòn phủ đầu trực tiếp từng người bọn ta là xong. Còn nếu không phải, thế thì nàng ta rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Vợ Y Y, nếu không nghĩ thông được thì cũng đừng nghĩ." Hạ Thiên ôm cái éo nhỏ nhắn và vừa vặn của Y Tiểu m, cảm nhận được xúc cảm vô cùng mềm mại, cười hì hì,, nói: "Hiện tại nhiệm vụ của ngươi là làm cho chồng ngươi vui vẻ, dù sao chúng ta đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi. Những chuyện khác cứ ném sang một bên đi, hoàn toàn không cần vì chuyện này mà lãng phí thời gian."
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói: "Ta không cách nào giống loại người không tim không phổi, cái gì đều không để ý như ngươi được. Dù sao ta sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này, đối với từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, và cả tộc nhân, ta đều có cảm tình."
"Vợ Y Y, ngươi yên tâm." Hạ Thiên trịnh trọng bảo đảm nói: "Có ta ở đây, bọn họ khẳng định không có chuyện gì đâu. Tên âm Hậu gì đó hoặc là không hiện thân, chỉ cần dám hiện thân thì chắc chắn sẽ bị ta giết chết. Từ nay về sau, ngươi không cần phải lo lắng như vậy nữa."
Y Tiểu Âm suy nghĩ một hồi, lạnh nhạt nói: "Kỳ thực chỉ cần ngươi có cách, phá giải huyết mạch cấm chế do âm Hậu lưu lại, có giết nàng hay không, chuyện đó đã không còn quan trọng."
"Không, rất quan trọng." Hạ Thiên phản bác lại Y Tiểu m, "Vợ Y Y, ngươi tuyệt đối không thể mềm lòng. Có một vài kẻ địch, có thể đánh một trận là xong việc, bởi vì bọn đần đó sẽ không nảy sinh bất kì uy hiếp gì đối với chúng ta, nhưng mà loại người như âm Hậu thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì phiền phức sau này rất có thể sẽ không chấm dứt."
Đây cũng có thể xem là kinh nghiệm của Hạ Thiên, mười mấy năm trước, lúc hắn vừa mới xuống núi, xuất thủ với người rất có chừng mực, thông thường chỉ là tùy tiện giáo huấn một phen, kết quả trong đó có một vài đồ đần cứ tìm hắn gây sự hết lần này đến lần khác, tỷ như Cao Danh Dương ở Giang Hải năm xưa, hay Lý gia ở kinh thành...
Hiện tại Hạ Thiên đã hình thành một thói quen cực kỳ tốt, đối phó với người bình thường thì tùy tiện giáo huấn một xíu, còn đối phó với một số người sở hữu dị năng và tu tiên giả, thì trên cơ bản là vừa ra tay liền sẽ giết chết bọn họ, như vậy mới có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, trừ khi đối phương quả thật không có địch ý gì.
"Được rồi, phía trước chính là trung tâm Thánh Điện." âm Vô Vũ mang theo Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đi tới Thánh Điện, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa đá cao to.
Âm Vô Vũ tiện tay nhấn công tắc trước cửa, chỉ nghe một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, cửa đá bỗng nhiên mở ra.
Phía sau cửa, lại là một thế giới.
Nơi đây trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo, dưới chân là một bãi cỏ màu ngọc lục bích trong suốt, cách đó không xa có một đài cao được xây từ những hòn đá đứng sừng sững ở đấy.
"Ta nhớ bây giờ vẫn là nửa đêm mà." Hạ Thiên tự lẩm bẩm, nói: "Ở đây tại sao lại có thể có ánh nắng?"
Y Tiểu Âm thuận miệng đáp lại: "Chắc là tác dụng của trận pháp."
"Mà thôi, không quan trọng." Hạ Thiên bĩu môi.
Âm Vô Vũ chậm rãi đến gần đài cao bằng đá, nói với Hạ Thiên và Y Tiểu m: "Các ngươi còn chờ gì nữa, lại đây đi."
"Vợ Y Y, những hòn đá kia hình như có gì đó là lạ." Hạ Thiên ôm Y Tiểu Âm chậm rãi đi tới, hắn rõ ràng cảm nhận được những hòn đá này tỏa ra một luồng sức mạnh quỷ dị, không khỏi hỏi một câu.
Y Tiểu Âm nhìn đài cao bằng đá đó, mày ngài cau lại, lắc đầu nói: "Qua đó xem thử là biết liền."
Hai người chậm rãi đi tới.
Lúc này, âm Vô Vũ đã dọc theo thềm đá đi đến trên đỉnh đài cao, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên và Y Tiểu m.
Bỗng dưng, nàng khẽ nhấc tay một cái, giữa không trung bỗng xuất hiện một tia sét, trực tiếp đánh về hướng Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận