Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2908: Ta để ngươi đi sao?

“Phàm nhi, tại sao lại là ngươi?” Liệt Hỏa trưởng lão hối hận không thôi, ôm tấm thân tàn phế của Nhạc Siêu Phàm, khóc ồ lên: “Ngươi không thể chết. Nếu ngươi chết rồi, ta làm sao mà ăn nói với Chưởng môn?”
“Liệt Hỏa trưởng lão, ta có Khỏa Tục Mệnh Đan, ngươi có thể cho Nhạc công tử uống.” Phương Hồ Quân lập tức lấy một viên đan dược màu xanh từ trong ngực ra, đưa cho Liệt Hỏa trưởng lão.
“Biến đi.” Liệt Hỏa trưởng lão nổi giận quát một tiếng, đẩy Phương Hồ Quân ra: “Ai thèm uống viên đan dược bẩn thỉu này của ngươi. Ta thấy Bồng Lai các ngươi có chủ tâm muốn hại chết Thiếu chưởng môn của chúng ta.”
Nhìn thấy tính mệnh Nhạc Siêu Phàm nguy kịch, trong lòng Liệt Hỏa trưởng lão nóng như lửa đốt. Bây giờ, ông ta chỉ một lòng muốn cứu tính mệnh của đồ nhi ông ta, thậm chí không có thời gian tìm Hạ Thiên báo thù.
“Hừ, bây giờ ta mang Thiếu chưởng môn về Cửu Sơn kiếm môn. Món nợ ngày hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ.” Liệt Hỏa trưởng lão ôm lấy Nhạc Siêu Phàm đang thoi thóp. Trong lúc ông ta đang định rời đi, ông ta lại bị Hạ Thiên chặn đường.
“Biến đi.” Liệt Hỏa trưởng lão quát lớn với Hạ Thiên: “Hiện tại lão phu không rảnh xử lý ngươi. Chờ ta cứu được Thiếu chưởng môn, ta sẽ xóa bỏ các ngươi, cùng với Bồng Lai phúc địa luôn.”
Hạ Thiên thản nhiên hỏi: “Ngớ ngẩn, ta để cho ngươi đi sao?”
“Ngươi dám cản lão phu?” Liệt Hỏa trưởng lão giống như nghe được câu chuyện cười: “Ngươi có biết lão phu là ai không? Có biết người mà ta đang ôm có thân phận gì không?”
“Ngươi là ai, hắn ta có thân phận gì, ta tuyệt không cảm thấy hứng thú.” Hạ Thiên không hề lo lắng: “Vừa rồi ngươi khiến ta cảm thấy rất khó chịu, cho nên, hoặc ngươi ngoan ngoãn cho ta đánh hai quyền, hoặc ngươi đừng đi nữa.”
Liệt Hỏa trưởng lão tức đến muốn thổ huyết, nhưng Nhạc Siêu Phàm không thể chèo chống được bao lâu, nếu ông ta ứng chiến, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nhưng nếu không ứng chiến, ông ta sẽ không có cách nào rời đi. Vì thế, ông ta rống to: “Phương Hồ Quân, ngươi lăn đến đây cho ta.”
“Có ta, có ta.” Phương Hồ Quân lập tức chạy đến, khiêm tốn nói: “Liệt Hỏa trưởng lão có gì phân phó.”
“Ngươi nên hiểu rằng, nếu Thiếu chưởng môn chúng ta chết ở đây, nhất định sẽ tạo thành hậu quả gì cho Bồng Lai phúc địa.” Liệt Hỏa trưởng lão cố nén phẫn nộ, quát lớn với Phương Hồ Quân.
“Biết, biết.” Phương Hồ Quân liên tục gật đầu. Nếu Nhạc Siêu Phàm xảy ra chuyện ở Bồng Lai phúc địa, đến lúc đó, Chưởng môn Cửu Sơn kiếm môn không san toàn bộ phúc địa thành bình địa là không được. Cho dù Bồng Lai Vương xuất quan, chỉ sợ cũng không làm nên được chuyện gì.
“Vậy thì tốt, lão phu cũng không nhiều lời.” Liệt Hỏa trưởng lão lạnh giọng nói: “Lão phu muốn mang Thiếu chưởng môn về Cửu Sơn kiếm môn chữa thương, ngươi ngăn tiểu tử này cho ta. Còn nữa, lát nữa lão phu quay lại đòi người. Nếu người không thấy, tất cả các ngươi chờ chết đi, nghe rõ chưa?”
“Đã nghe rõ.” Phương Hồ Quân bị dọa đến toàn thân run lên: “Ngài yên tâm, cho dù vận dụng toàn bộ người Bồng Lai phúc địa, ta cũng sẽ giữ hắn lại, tuyệt đối không để hắn chạy trốn.”
Liệt Hỏa trưởng lão cố gắng đè xuống lửa giận, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi chờ đó cho lão phu. Việc hôm nay còn chưa xong đâu.”
“Không cần xong, hôm nay giải quyết xong hết đi.” Hạ Thiên cười nói.
Liệt Hỏa trưởng lão cũng không phản ứng Hạ Thiên, thò tay vào trong ngực lấy ra một lệnh phù, lắc một cái rồi ném ra ngoài. Lệnh phù trong nháy mắt bị đốt không còn. Sau đó, một luồng thần quang từ trên trời rơi xuống, tạo thành một vòng sáng ba mét trên mặt đất.
“Ta đâu có nói ngươi có thể rời đi.” Hạ Thiên vẫn ngăn trước người Liệt Hỏa trưởng lão, nói mà không có biểu cảm gì.
Liệt Hỏa trưởng lão ném ánh mắt cho Phương Hồ Quân. Phương Hồ Quân bừng tỉnh, cùng với một số đệ tử bao vây Hạ Thiên lại.
“Vị bằng hữu này, đầu tiên là ngươi phá hỏng buổi lễ đính hôn.” Phương Hồ Quân lạnh lùng nói với Hạ Thiên: “Bây giờ ngươi còn cản đường Liệt Hỏa trưởng lão, không phải ngươi muốn hại chết Nhạc công tử, hãm Bồng Lai phúc địa chúng ta vào tình huống bất nghĩa sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Bồng Lai phúc địa sẽ như thế nào liên quan gì đến ta. Ta chỉ đến tìm Cửu nha đầu. Ta đánh tên ngu ngốc kai chỉ vì hắn ta mắng ta.”
“Mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay bổn quân nhất định phải giữ ngươi ở lại đây.” Ánh mắt Phương Hồ Quân trở nên âm trầm, lạnh giọng nói: “Ta không thể để cho ngươi ngăn cản Liệt Hỏa trưởng lão quay về, cũng không để ngươi đào tẩu.”
Nghe xong, Hạ Thiên chỉ buông ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
“Thiên ca ca, chúng ta bước vào vòng ánh sáng đó, có phải chúng ta cũng có thể lên trên?” Bạch Tiêm Tiêm nhìn thấy Liệt Hỏa trưởng lão ôm Nhạc Siêu Phàm tiến vào vòng sáng, thân hình bay lên, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không biết.”
Lúc này, Hỏa Cửu Linh bỗng lên tiếng; “Đương nhiên là được. Người mà các ngươi muốn tìm có lẽ đang ở trên.”
“Cửu nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó.” Phương Hồ Quân đột nhiên biến sắc.
Một giây sau, hai nhân ảnh đột nhiên rơi xuống từ trên không trung, phát ra tiếng bịch, rõ ràng là Liệt Hỏa trưởng lão và Nhạc Siêu Phàm.
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong vòng sáng, rất nhanh biến mất cùng với thần quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận