Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1942. Bài có vấn đề

Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút cạn lời, tên lưu manh chết tiệt đó cũng có lúc thất thủ sao? Theo lý thuyết thì chuyện đấy không có khả năng.
Trước đó Thuần Thuần rút ra hai tấm hai, một tấm ba đã là rất thái quá rồi, hiện giờ Hạ Thiên lại rút ra ba tấm hai, coi như là xui xẻo thì cũng không có khả năng kém tới mức này.
“A? Thật sự biến thành ba tấm hai rồi này?” Hạ Thiên lật bài poker, phát hiện đúng là ba tấm hai, hắn không khỏi ngạc nhiên, chuyện kia tuyệt đối không có khả năng.
“Anh rể nè, có phải lá bài này có vấn đề gì không?” Thạch Thuần lại gần hỏi: “Mới vừa rồi ngươi thật sự nhìn thấy người kia đổi bài sao? Theo lý thuyết, nếu hắn thật sự muốn đổi bài thì ta có thể nhìn thấy nha."
“Ừm, không có, ta lừa ngươi đấy." Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn thật ra không có nhìn thấy.
Dừng một chút, Hạ Thiên lại nói: “Nhưng Thuần Thuần ngươi nói đúng, lá bài này chắc chắn là có vấn đề."
“Vận khí không tốt thì trách bài có vấn đề, xem ra là các ngươi muốn chơi xấu phải không?"
“Đúng vậy, chơi xấu chứ còn gì nữa!"
“Không nhận thua nổi thì đừng chơi, đã chơi rồi thì đừng chơi xấu."
“Mau lăn sang chỗ khác đi, ta phiền nhất loại người không có gan nhận thua......"
......
Hạ Thiên và Thạch Thuần nói chuyện phiếm với âm thanh rất lớn, lớn đến mức tất cả những người ở đây đều nghe thấy được. Mà bây giờ một đám người nhao nhao chỉ trích cũng là chuyện rất bình thường, bọn hắn đều cho rằng bọn họ không có gan nhận thua.
Đương nhiên, đứng tại góc độ của nam nhân thì bọn hắn có thể lý giải tâm trạng của Hạ Thiên, chỉ chốc lát nữa thôi, đại mỹ nữ vốn thuộc về hắn chỉ lát nữa sẽ bị người khác muốn làm gì thì làm, như vậy không nóng vội mới là lạ.
Nhưng bọn hắn cũng sẽ không cho Hạ Thiên có cơ hội đổi ý, đặc biệt là những người còn chưa bị đào thải, bây giờ có người đã bắt đầu ảo tưởng xem mình làm gì thì làm với Thạch Thuần.
“Nè tên ngu ngốc kia, ngươi mau nói cuối cùng lá bài đó có vấn đề gì hả?” Lúc này, Hạ Thiên nhìn tên chủ trì trò chơi, trong giọng nói có chút bất mãn. Là một nam nhân có vận khí nghịch thiên, đâu là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, chuyện đấy hắn tuyệt đối không thể nhịn.
“Vị huynh đệ này, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng gây sự ở......" Tên chủ trì trò chơi lên tiếng.
“Đừng kêu là huynh đệ, tên ngu si như ngươi không có tư cách làm huynh đệ với ta!” Hạ Thiên có chút không vui, “Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc lá bài đấy có vấn đề gì?"
“Ta đã nói là bài không có vấn đề gì cả, nếu như ngươi còn muốn gây sự thì đừng trách......" Tên chủ trì trò chơi nổi giận, bị người khác gọi là đồ ngu hai lần đương nhiên khiến hắn khó chịu, nhưng mà giây sau, hắn đã không còn khó chịu nữa, mà là đau đớn.
“A......"
Chủ trì trò chơi đột nhiên kêu la một cách dị thường, trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy ngàn vạn con kiến đang gặm cắn cơ thể mình, mà hắn thậm chí còn không thể giơ tay cào gãi, vì hắn phát hiện mình không thể nhúc nhích.
“Để ta xem tên ngốc nhà ngươi có thể chịu đựng được bao lâu." Hạ Thiên lười biếng nói, thảm trạng của tên chủ trì trò chơi đương nhiên là công lao của hắn, mà hắn chẳng qua chỉ tiện tay đâm một châm mà thôi.
“Ngươi làm cái gì?"
“Ngươi đã làm gì với hắn vậy?"
“Đậu xanh, tên kia thật sự muốn gây chuyện mà......"
“Đuổi hắn ra ngoài......"
......
Có mấy người đã lao tới Hạ Thiên, Hạ Thiên tiện tay lấy ngân châm đâm vào người bọn hắn, tiếp đó cả đám đột nhiên ngã lăn ra đất la hét thảm thiết.
“A......"
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn kia lập tức khiến những người có ý đồ tiến đến lùi lại, hiển nhiên, là đồ ngu cũng biết Hạ Thiên không phải người dễ trêu chọc.
“Ta nói, ta nói, đây là một loại bài poker đặc biệt bằng điện tử, có thể điều khiển để thay đổi con số trên lá bài! Điều đấy không liên quan tới ta, là nàng, là nàng động tay động chân......" Tên chủ trì trò chơi lập tức khai hết mọi chuyện trong tiếng kêu thảm, mà tay của hắn thì đang chỉ về phía một nữ nhân.
“Ta biết ngay là do người xấu xí kia làm mà!” Hạ Thiên liếc nhìn nữ nhân tên là An Lộ, tiếp đó không nói hai lời, một châm đâm vào trên người nàng ta.
“A......" An Lộ bắt đầu hét thảm.
“Mấy tên ngu ngốc các ngươi chịu đựng qua mười phút là được, còn nữ nhân xấu xí đấy phải chịu đựng một giờ." Hạ Thiên lười biếng nói: “Trò chơi nhỏ như vậy mà cũng muốn gian lận trước mặt ta, lười chơi với các ngươi."
Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy xoay người rời đi: “Thuần Thuần, ngươi có thể tiếp tục chơi, ta và Tiểu muội chân dài trở về khách sạn."
“Ngươi cứ thế mà đi rồi sao...... A!"
“Không được đi, ngươi làm gì An Lộ vậy...... A!"
“Ngươi đã làm gì chồng của...... Ách!"
Có mấy người dự định đến tính sổ với Hạ Thiên, tiếp đó bọn hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ gào thảm, sau đó không còn ai dám tới ngăn lại hắn, mà hiện giờ mọi người hiển nhiên đã rõ ràng, trò chơi nọ không thể tiếp tục được nữa.
“Anh rể, anh rể, bọn hắn thật sự kêu gào rất thảm nha, ngươi có muốn lại đâm vài châm cho bọn hắn không, làm bọn hắn kêu thảm hơn chút nữa?” Thạch Thuần cười hì hì nói.
Một đám người nhìn Thạch Thuần như nhìn thấy ác quỷ, nữ nhân ấy xinh đẹp như tiên nữ, tại sao mở miệng ra lại biến thành yêu nữ chứ?
Cũng may Hạ Thiên không để ý tới Thạch Thuần, hắn ôm Ninh Nhụy Nhụy rời khỏi đi về phía khách sạn, nhưng đi được một nửa đoạn đường thì hắn đột ngột ngừng lại.
“A? Tiểu muội chân dài, có phải mới vừa rồi cô gặp người nào đó đúng không?” Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy, trên mặt lộ vẻ hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận