Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2656: Ẩn vệ

“Ngươi muốn ra tay với Nhụy Nhụy tỷ, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?” Thạch Thuần không biết từ lúc nào đã đuổi đến, nhấc chân đap trúng cánh tay của Cao Kiếm Phong.
Cao Kiếm Phong giận tím mặt, khoanh tay lui hai bước, trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Tuổi còn nhỏ, nhưng ngươi ra tay không biết nặng nhẹ, tâm địa quả nhiên ác độc.”
“Đầu óc có bệnh, ngươi ra tay còn nặng hơn cả ta, ngươi còn mặt mũi nào đi nói người khác.” Thạch Thuần nhếch miệng, bất mãn nói: “Còn nữa, cô nương ta vừa mới nói qua, hôm nay ta nhất định sẽ đánh ngươi tàn phế, ngươi đừng tưởng ta nói đùa nhé.”
Cao Kiếm Phong nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy đã rời khỏi tầm mắt của ông ta, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng không muốn dây dưa với Thạch Thuần: “Hừ, ta còn có chuyện lớn cần làm, ta không rảnh ở đây chơi trò chém giết với các ngươi.”
“Ngươi muốn chạy trốn rồi sao?” Thạch Thuần nhếch miệng, hơi khó chịu: “Ngươi kém quá đi.”
“Ẩn vệ đâu, mau ngăn cô ta lại cho ta.” Cao Kiếm Phong bỗng nhiên cao giọng kêu lên một tiếng, đồng thời biến mất, trốn vào trong màn đêm.
Thạch Thuần thả người lướt tới, bắt lấy bóng Cao Kiếm Phong, kết quả lại bị một cái bóng khác như có như không ngăn cản.
“Ồ, đúng là có những người khác ở đây.” Thạch Thuần cảm thấy kỳ quái: “Tại sao vừa rồi ngươi không ra lệnh những người này ngăn Nhụy Nhụy tỷ chứ?”
Xung quanh không có ai trả lời. Xem ra, Cao Kiếm Phong đã thật sự đuổi theo Ninh Nhụy Nhụy.
“Không thể để ông ta đuổi kịp Nhụy Nhụy tỷ. Nào, ta phải nghĩ cách mới được.” Mặc dù Thạch Thuần không nhìn thấy bóng dáng của Cao Kiếm Phong và ẩn vệ, nhưng không có nghĩa là nàng không thể phân biệt được từng người. Đám người đó chỉ là những người tu hành bình thường, ngay cả tu tiên giả cũng không tính. Mặc dù bọn họ mặc áo tàng hình, nhưng hô hấp không phải áo tàng hình có thể hoàn toàn che đậy được. Huống chi, người chỉ cần khẽ động, khí lưu chung quanh sẽ bị kéo theo. Đối với người bình thường mà nói, bọn họ không cách nào nắm bắt được khí lưu, nhưng đối với Thạch Thuần mà nói, lại không phải việc khó.
Thạch Thuần bình tĩnh lại, thậm chí tạm thời nín thở, bắt đầu cảm nhận lưu động của khí tức trong phạm vi mấy mét.
“Tìm được rồi.”
Một lát sau, ánh mắt Thạch Thuần sáng lên, thả người vút qua, lách qua ẩn vệ trong bóng tối, đuổi theo bóng của Cao Kiếm Phong, một cước đạp tới.
Bành!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, dường như có vật gì đó bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, còn lăn lông lốc vài vòng mới ngừng lại được.
Cao Kiếm Phong hoàn toàn không nghĩ đến có người bắt được bóng của ông ta. Sau khi ông ta ẩn thân, ông ta hoàn toàn đánh mất cảnh giác. Chờ đến khi Thạch Thuần lách đến trước mặt, ông ta mới giật mình hiểu ra, nhưng tiếc rằng đã muộn.
“A, đau quá.” Cao Kiếm Phong nằm cách đó không xa, vừa kêu đau vừa sợ hãi không thôi: “Không thể nào? Tại sao ngươi có thể tìm ra được chân thân của ta?”
“Ngươi còn tưởng cái bộ áo rách của ngươi không chút sơ hở sao?” Thạch Thuần khinh thường nhếch miệng: “Trước đó là do bổn cô nương lười tìm mà thôi. Nếu ngươi không muốn bị tìm thấy, thật ra cũng có cách đấy, ngươi đừng thở nữa là xong.”
“Các ngươi làm ăn cái gì vậy?” Cao Kiếm Phong đứng lên, nổi nóng với đám ẩn vệ: “Giết con ả cho ta. Bây giờ, ngay bây giờ.”
“Ha ha, sao ngươi không tự làm đi?” Thạch Thuần cười hì hì, nhẹ nhàng tránh thoát công kích liên tiếp của đám ẩn vệ: “Một khi ta đã tìm được sơ hở của bộ quần áo các ngươi, cái gọi là ẩn hình chỉ là một trò cười, hoàn toàn không một chút tác dụng.”
Trên thực tế, như Thạch Thuần đã nói, áo tàng hình chỉ có thể che giấu cơ thể chứ không giải quyết được vấn đề hô hấp, cũng không thể giải quyết khí tức lưu động được tạo ra do hành động của con người. Người bình thường nhất định bó tay trước nhược điểm này, nhưng Thạch Thuần không phải người bình thường.
“Có tác dụng hay không, chờ ngươi đến chỗ Diêm Vương gia, ngươi sẽ biết.” Cao Kiếm Phong quát lạnh: “Mở giai đoạn thứ hai của áo tàng hình, tốc chiến tốc thắng.”
Mấy tên ẩn vệ lập tức ấn xuống một hạt nút nào đó trên áo. Không bao lâu sau, những ngôi sao điểm trên áo tàng hình sáng lên, tiếp theo hình thành một luồng ánh sáng màu xanh nhạt.
“Đã phát sáng, còn ẩn thân cái rắm?” Thạch Thuần cảm thấy kỳ lạ.
Vừa mới dứt lời, Thạch Thuần phát hiện mình bị đánh vào mặt. Thì ra, ánh sáng màu xanh cũng không phải dùng để ẩn thân mà là để nhiễu loạn tầm mắt của nàng, khiến nàng không thể phân biệt được hô hấp và khí lưu của người khác.
Càng quỷ dị hơn chính là, ánh sáng màu xanh còn mang theo một cảm giác áp bách vô hình, khiến Thạch Thuần nhìn lâu sẽ có cảm giác tim đập nhanh, giống như lúc nào cũng có thể phun ra máu tươi.
“Hừ, ánh sáng của đom đóm, linh khí áp chế người.” Cao Kiếm Phong cười gằn: “Đây là linh quang lấy được từ linh mạch dưới lòng đất, cùng loại với phóng xạ, đặc biệt dùng để đối phó tu tiên giả. Ngươi hãy lo mà hưởng thụ đi. Ẩn vệ, con ả này giao cho các ngươi xử lý. Nhớ kỹ, không được để người sống ở đây.”
Tuy đám ẩn vệ kia cũng đã từng được gọi là ẩn sĩ, nhưng dục vọng còn chưa biến mất, nhất là dáng dấp Thạch Thuần đẹp như vậy, bọn họ cảm thấy giết thì thật đáng tiếc.
Cao Kiếm Phong tất nhiên hiểu được tâm tư của những người này, cho nên mới cố ý nói một câu, sau đó yên tâm rời đi.
Thạch Thuần đành phải nhắm mắt lại, không để mình nhìn thấy ánh sáng màu xanh. Linh khí trong cơ thể quả thật đang đảo loạn. Một lát nữa, trong lòng không thể bình tĩnh lại được, nàng không khỏi luống cuống, thầm nghĩ: “Hỏng rồi, chẳng lẽ hôm nay Thạch Thuần ta phải ngỏm ở đây sao?”
“Yên tâm đi, Thuần nha đầu, có ta ở đây, ngươi ngỏm không được đâu.” Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, khiến Thạch Thuần không khỏi yên tâm trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận